câu chuyện về cảm xúc
12 câu chuyện ngắn xúc động về gia đình và tình thân, bạn nên đọc 1 lần trong đời Phung Trên đời này, chỉ có bố mẹ là thương con cái vô điều kiện, có thể làm bất cứ điều gì tốt đẹp nhất cho con cái.
Sau khi nghe câu chuyện của Thổ công (viên tướng bại trận của Bắc triều chiếm miếu đền, giả mạo họ tên), Tử Văn cảm thấy rất bất bình và tức giận. Xem thêm các câu hỏi liên quan: Dự đoán kết quả cuộc đấu tranh của Tử Văn dưới cõi âm.
Hãy like nếu yêu thích video và để cập nhập các video mới nhất, đăng ký theo dõi Kênh chúng tôi tại đây:https://www.youtube.com/channel
Dế Mèn kể lại câu chuyện về bản thân: tự nhận thức về vẻ đẹp ngoại hình của mình, sự kiêu căng, xốc nổi của bản thân và bài họckinh nghiệm về cách sống sau khi vô tình gây ra cái chết của Dế Choắt.
Video TikTok từ Phan Nhật Thành (@cho_0307): "Hoài niệm về những câu chuyện cũ, cảm xúc vẫn chưa phai mờ 😎😎#73quangbinh #nghenghiepcuatoi". nhạc nền - Phan Nhật Thành.
hãy viết 1 đoạn văn dài nêu cảm xúc về bài thơ chuyện cổ tích về loài người có yếu tố tự sự , miêu tả yêu cầu : -giới thiệu tên bài thơ và t Hoidap247.com - Hỏi đáp online nhanh chóng, chính xác và luôn miễn phí
Vay Tiền Online H5vaytien. Trang chủ Bạn trẻ - Cuộc sống Chủ Nhật, ngày 09/08/2015 0000 AM GMT+7 Đừng vội vàng phán xét bất cứ ai khi ta không phải là họ và không biết những gì họ đang trải qua. Cuộc sống muốn màu luôn ẩn chứa những bất ngờ thú vị. Có những thứ diễn ra thật đơn giản nhưng lại khiến ta ngỡ ngàng ở giây phút cuối cùng. Có những hành xử tưởng chừng rất sai nhưng khi đứng ở điểm cuối hành trình ta lại nhận ra nó đúng… Hãy cùng chúng tôi khám phá những bất ngờ thú vị đó qua những câu chuyện đáng suy ngẫm, đầy tính nhân văn vào 0 giờ chủ nhật và thứ tư hàng tuần. Vị bác sĩ vội vàng vào bệnh viện khi nhận được cuộc gọi yêu cầu thực hiện ca phẫu thuật khẩn cấp. Ông lao như tên bắn đến phòng thay đồ rồi đi thẳng vào khu phẫu thuật. Đi ngang qua hành lang, ông thấy một người đàn ông có vẻ bồn chồn, lo lắng, khuôn mặt thất thần, toàn thân run rẩy. Vừa nhìn thấy bác sĩ, người đàn ông ấy hét toáng lên "Sao giờ ông mới tới? Ông có biết con trai rôi đang giành giật sự sống từng giây không? Sao ông không có chút ý thức, trách nhiệm nào vậy hả?”. Ca phẫu thuật thành công, vị bác sĩ già đã cứu sống đứa trẻ ảnh minh họa Vị bác sĩ nhẹ nhàng trả lời "Tôi xin lỗi, lúc con anh được đưa đến bệnh viện tôi không có mặt ở đây. Ngay khi nhận được điện thoại tôi đã cố gắng đến nhanh nhất có thể và bây giờ tôi cần anh bình tĩnh để chúng tôi thực hiện ca mổ”. "Bình tĩnh sao? Nếu ông là cha đứa bé, ông có bình tĩnh được không? Nó đang nằm chờ chết đấy ông biết không?”, người đàn ông hùng hổ, tức giận. Bác sĩ vẫn từ tốn trả lời "Chúa đã nói rằng “Con người sinh ra từ cát bụi rồi sẽ trở về với cát bụi”, đó là lẽ hết sức tự nhiên nhưng Chúa sẽ ban phước lành cho cha con anh. Anh hãy cầu nguyện cho con trai của mình, còn chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cháu khỏe lại với sự trợ giúp của Chúa”. Ca phẫu thuật thành công. Bước ra từ phòng mổ với khuôn mặt trắng bệch nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười mãn nguyện, vị bác sĩ nói như thì thầm “Đứa trẻ đã an toàn”. Rồi ông vội vã bước đi, nhanh như cái lúc ông đến. “Ông ta thật kiêu ngạo, không cho người nhà một phút để nói lời cảm ơn. Tại sao bệnh viện của các cô lại trả lương cho một người như vậy?”, người cha càu nhàu với cô y tá. Cô y tá nói với hai hàng nước mắt lăn dài “Con trai bác sĩ cũng bằng tuổi con anh. Cậu bé vừa mất hôm qua do tai nạn giao thông. Giờ bác sĩ phải đến nghĩa trang để nhìn mặt con lần cuối”. Theo Huyền Vũ
Cập nhật ngày 09/07/2020 174811 Thiệt tình mà nói, hồi nhỏ tới giờ chưa biết mặt mày ông Bụt ra sao, chỉ biết và tưởng tượng qua các câu chuyện cổ tích ông bà kể lại. Nghe nói Ổng hiền lắm, đôn hậu lắm, không giận dỗi hay bực tức ai bao giờ. Còn đối với người phàm, thường mỗi khi nóng giận điều gì đó, nhớ lại câu ông bà thường nhắc "Coi chừng "giận quá mất khôn" đó nhe"! Còn mỗi khi bực bội ai đó mà không thể trút hết vô người đó thì tìm người "thế mạng". Vậy là, "giận cá chém thớt" rồi! Có một triết gia tổng kết "Sự tức giận có thể dập tắt một ý tưởng vĩ đại". Nhìn xuôi nhìn ngược, nhìn tới nhìn lui, nhìn chung quanh mình rồi nhìn lại chính mình thì hình như thấy điều đó đúng. Con người ta đa phần vốn dĩ sinh ra là đã có "máu ăn thua" rồi. Bởi vậy nên lịch sử nhân loại từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây, người ta sáng nghĩ ra bao nhiêu là loại hình cờ bạc. Có người còn bị tán gia bại sản, thậm chí tự tử vì cái trò đỏ đen, cái máu ăn thua đó. Cũng giống như vô bàn bài đâu ai chịu thua ai, thì mỗi khi tranh luận nhiều người cũng đâu chịu phần thua về mình. Nào là sĩ diện. Nào là cố chấp. Nào là muốn chứng tỏ "ta đây", thậm chí có hơi hướng "bề trên", vị trí cao thấp, sang hèn. Vậy là, thay vì tìm chỗ tương đồng để hoá giải những bất đồng, thì ngược lại, làm cho câu chuyện trở nên bốc đồng hơn. Thay vì nghĩ cho người khác thì chỉ nghĩ cho mình, không biết đặt vị trí mình vào vị trí người khác để thấu cảm những cảm xúc buồn vui của họ. Có người lại còn lấy cảm xúc của mình chế ngự cảm xúc người khác rồi tìm mọi lý do để biện minh. Vậy là trong nhà thì lục đục, trong xóm làng thì bất hoà, trong cơ quan, đơn vị thì quay lưng với nhau. Tất cả cũng là từ chữ "tôi" quá lớn mà ra cả thôi! Vậy là, căng thẳng với nhau rồi, xung đột với nhau rồi, thậm chí là muốn "ăn tươi nuốt sống" nhau rồi. Cùng là con người mà, mình có sĩ diện thì người khác cũng có sĩ diện, mình biết tự trọng thì người khác cũng biết tự trọng, mình không muốn bị tổn thương thì người khác cũng đâu có muốn bị tổn thương. Một câu nói vô tình có thể chạm vào trái tim người khác. Ai cũng có trái tim như ai thôi. Làm sao hiểu về trái tim người khác, hiểu được cảm xúc của người khác mới gọi là thấu cảm. Quả đất tròn lắm, biết đâu "mai kia, mốt nọ" sẽ còn gặp mặt nhau trên bước đường đời. "Trước lạ, sau quen" cũng từ một câu nói mà "thân" sẽ trở thành "sơ" cũng từ một câu nói. Trong kinh doanh, người ta chuyển từ cạnh tranh "thắng - thua" sang "đôi bên cùng thắng". Trong quan hệ hàng ngày, chúng ta có làm được điều đó không, hay vì niềm kiêu hãnh, vì cái tôi quá lớn trong mỗi người làm cho chúng ta quên tự hỏi rằng, nếu thua thì mất gì và nếu thắng thì được gì? Cái gì mất trước mắt, cái gì được lâu dài. Đâu phải vô tình mà ông bà mình nhắc nhở bằng những tục ngữ ca dao với bao lời hay ý đẹp. Nào là, "Lời nói không mất tiền mua. Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau". Nào là, "Vĩ hòa vi quý". Rồi nào là, "Một câu nhịn chín câu lành", "Trăm cái lý không bằng tí cái tình"... Và hình như, lời người xưa đâu có khuyến khích việc hơn thua nhau dù chỉ là lời nói. Có người nói biết là vậy nhưng sao khó thay đổi quá, gặp chuyện gì "chướng tai gai mắt" là đã "nổi xung thiên" lên rồi, muốn "ăn thua đủ" với nhau rồi, "máu dồn lên óc o" rồi, nhịn sao được mà nhịn... Nếu không phản ứng như vậy, không khéo người ta còn nói mình không có chính kiến rõ ràng, là "dân ba phải". Nghĩ thiệt ngộ, hai người thân thiết nhau khi tâm tình chỉ cần nói nhỏ nhẹ mà vẫn hiểu nhau, nhưng khi có gì bất hoà là to tiếng ầm ĩ mà hình như vẫn không nghe được nhau. Vì sao vậy? Có phải lúc ấy, mỗi người chỉ tập trung lo "chì chiết" nhau, nặng nhẹ nhau, bêu xấu nhau nên không còn đủ bình tĩnh để "nghe nhau nói và nói nhau nghe"? "Cái nết đánh chết cái đẹp" là vậy! Vậy đó, cái gì cũng phải tập luyện, thậm chí là khổ luyện. Lần này kềm chế chưa được thì lần sau lại cố mà kiềm chế, riết rồi cũng quen thôi mà. Vấn đề là hiểu được tầm quan trọng của việc điều tiết cảm xúc có lợi như thế nào trên con đường chinh phục trái tim người khác. Một khi chinh phục được người khác là chúng ta đã lát thêm một viên đá trên con đường đi đến thành công. "Điều gì mình không muốn người khác làm với mình thì mình cũng đừng làm điều đó với người khác". "Có qua có lại mới toại lòng nhau" mà! Có người cho rằng, thành công là do trí thông minh, người này thành công hơn người kia là do thông minh hơn người kia. Nhưng thông minh thôi thì chưa đủ đâu! Cảm xúc mới quyết định nhiều hơn! Cảm xúc người này lan toả cho cảm xúc người khác. Người này vui vì đã đem lại niềm vui cho người khác. Vậy là, cả hai cùng vui, cả hai cùng thắng rồi. Khi trái tim hoà cùng một nhịp đập thì việc gì cũng có thể vượt qua, khó mấy cũng có thể khắc phục được. Khi ấy, năng lượng người này cộng hưởng với năng lượng người kia tạo thành sức mạnh vô biên, khiến mọi người thấy cần phải có người kia trên hành trình phía trước. Khi ấy, mới thấm thía chiều sâu của câu danh ngôn "Muốn đi nhanh thì đi một mình. Muốn đi xa thì phải đi cùng nhau"! "Đi cùng nhau" thì phải biết tôn trọng cảm xúc của nhau! Vậy mình muốn "đi nhanh" hay muốn "đi xa"? Muốn một mình cô độc trên hành trình hay cùng dìu bước để đi, để cùng nhau vượt qua giông bão? Lê Minh Hoan
Có những câu chuyện không đành nói ra chẳng phải vì ta ngượng ngùng hay thẹn thùng; chỉ là đôi khi, trong thứ ngôn ngữ chúng ta giao tiếp với nhau hàng ngày không đủ vốn liếng để ta diễn ngôn cảm xúc của mình một cách trọn vẹn. 10 câu chuyện và những con người dưới đây, dù cuộc tình tan vỡ hay hạnh phúc, ít nhất họ đã một lần biết gọi tên cảm xúc của mình là ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ; một ngày mưa cuối hè như thể muốn cuốn phăng đi mọi nỗi buồn, ủ dột đang trốn đâu đó trong thành phố này. Mọi thứ trong căn phòng vẫn vậy, chỉ là không có anh ở đây - người đã từng thề sẽ mãi là chàng trai tuổi 17 của tôi. Nhưng tình yêu của anh sẽ chỉ dừng ở tuổi 17 đó khi cuối cùng, lời hứa năm ấy cũng chỉ là một lời hứa. Anh rời bỏ tôi khi chúng tôi sắp bước qua tuổi mùi của anh vẫn còn vương vấn đâu đây, cả vài món đồ nho nhỏ nằm chỏng chơ trên sàn. Tôi lật giở từng cuốn album để nhìn lại những bức hình chụp chung - cảm giác như mới ngày nào Chuyến du lịch đầu tiên, buổi lễ tốt nghiệp chung của hai đứa, lần đầu tiên dọn về căn nhà thuê cùng nhau. Những bức hình lưu lại hết mọi thứ, chỉ có một nơi chẳng đọng lại điều gì về anh đầu tôi. Tôi không vứt những món đồ anh để lại qua bậu cửa sổ, nhưng ngày anh rời khỏi căn phòng này, tôi cũng ném mối tình dang dở qua cửa sổ đi rồi. Thứ tình yêu dang dở một đời thanh xuân của thứ chẳng còn gì cả ICHIGO ICHIEXình xịch… xình xịch…Mùa hè kết thúc khi tôi phải về lại thành phố để tiếp tục năm học đầu cấp hai. Những ngày hè quanh quẩn ở quê, tôi gặp cô ấy trong một chiều đầy nắng khi đang thơ thẩn bên sông. "Con nhỏ kỳ quái" - tôi lẩm bẩm, giữa mùa hè mà nó đội mũ len xùm xụp. Nó ngồi cạnh tôi không nói gì, chỉ nhìn ra bờ buổi chiều, hai buổi chiều rồi cả tuần, nó chỉ hỏi tôi mấy câu bâng quơ rồi lặng im. Có lần, tôi đánh bạo rủ nó đi chơi. Con nhỏ tròn xoe mắt nhìn tôi rồi cũng đồng ý. Khoảng thời gian sau đó, có lẽ là mùa hè tuyệt đẹp nhất trong đời tôi từng tuần trước khi đi về lại thành phố, tôi hỏi nó."Mày sẽ lên thành phố chơi với tao chứ?""Không, tao không đi được" - con bé lắc đầu."Tại sao không? Mày không thích chơi với tao nữa à" - tôi gào lên."Không được, tao không gặp mày được nữa". Con nhỏ bím môi nói. Tôi nhìn nó tức giận mà ứa nước mắt. Tôi chạy một mạch về nhà không nói năng gì. Cho tới ngày ra sân ga về thành phố cũng không nói gì với nó. Sau này tôi mới biết, con bé bị ung thư, nó chẳng thể đi đâu xa ngoài thị trấn nhỏ không bao giờ gặp được cô bé ấy nữa, cũng như bỏ lại mùa hè đằng sau lưng. SONDER"Chị luôn nghĩ rằng cuộc sống của mình luôn là những điều thú vị Học đại học tham gia rất nhiều câu lạc bộ tổ chức, đi tình nguyện ở nước ngoài, có đam mê cộng đồng và sống đúng chất sống. Mọi thứ chị làm đều được khoác lên mình một thứ gọi là "ý nghĩa" - nếu người khác sống không giống như vậy, cuộc sống của họ thực sự quá tẻ gặp anh ấy trong một chuyến đi tình nguyện nước ngoài. Cuộc đời run rủi để anh chị thấy mình hợp nhau trong từng niềm vui cuộc sống; anh cũng thích đi du lịch, anh nói rằng được lang thang trên những cung đường là đam mê cả cuộc đời. Chị tưởng tượng đến cảnh ngồi sau xe anh băng qua những cung đường nó như một giấc mơ đẹp tuyệt vời ấy em rồi anh muốn dừng lại; anh đã ngoài 30 khi chị vừa chớm 25. Anh muốn "ổn định" và kết hôn với chị, muốn chị sinh con cho anh và cả gia đình sẽ sống hạnh phúc. Chị không muốn cuộc sống của mình lại "kết thúc" sớm vậy - chị gọi cuộc đời anh mơ về đó thật tẻ nhạt, thật nhàm chán, rằng anh đã đánh mất chính mình chị mất anh, mãi mãi về phút ấy, chị đã hiểu "Sonder" là gì. Một cuộc sống "ổn định" nó cũng lấp lánh những niềm vui và hạnh phúc lắm chứ em nhỉ". ITKSUARAPOKCô ngồi trên bậc cửa nhà, lẩm nhẩm lời bài hát trong cơn mưa bụi bay "Cauz I am singing in the rain…" Là một buổi hẹn chính thức đầu tiên với chàng trai quen nửa năm qua Tinder. Cái cảm giác này thật lạ, hẹn 8h nhưng mọi thứ đã xong xuôi tinh tươm từ 6 giờ tối. Cô đã thay tới 5 bộ quần áo mà vẫn chưa thấy ưng ý thực sự. "Liệu anh ấy có thích chiếc váy này không? mặt cô trang điểm như này được chưa?Cô trông tuyệt vời lắm chưa?Có lẽ 3,5 tỷ người con gái trên hành tinh này đều trải qua cái cảm giác "Itksuarapok". Tuổi 17 hay tuổi 50, những rộn ràng buổi đầu hẹn hò, sự ngóng chờ một người bước vào cuộc đời mình chắc vẫn như lần đầu. TE QUIERO"Anh thích em không?". "Anh nghĩ là có". "Vậy làm người yêu em chứ?". "Chưa phải lúc thích hợp em ạ". "Vì sao?". "Vì tình yêu cần nhiều hơn thế. Anh nghĩ rằng anh cần thời gian". "Anh nói anh thích em, nhưng không phải là yêu. Vậy đó là cái thứ tình cảm quỷ quái gì cơ chứ". "Đồ tồi!".SITOOTERIEXóm nhỏ nhà tôi ở sát biển; từ ngày bà nội mất, chiều nào ông cũng ngồi trước hiên nhà, hướng mắt về phía biển. Tôi đoán là vì ông nhớ bà. Những ngày bà còn sống, mái hiên đó như một Sitooterie của hai ông bà - nơi mỗi buổi chiều bà cùng ông ngồi nhìn về phía biển, nhớ lại một thời quá vãng gắn liền với con thuyền và đại dương. Suốt bao năm làm nghề đánh bắt cá, lèo lái cả đội tàu, ông hay nói đùa rằng "Rồi mai này chết đi, ông với bà lại về với biển mà thôi".Có một lần, tôi hỏi ông."Ông nhớ bà lắm à", tôi hỏi."Ngày xưa ông đi biển, những khi nào biển động sóng dữ, bà hay ngồi đây ngóng chờ ông về. Giờ bà về với biển rồi, ông chỉ biết ngồi đây ngồi cầu nguyện sao cho thần biển trả bà về với ông".Mắt ông vẫn nhìn xa xăm về phía màn đêm đen kịt; hấp háy nhưng trống rỗng. Mái hiên nhà cũ kỹ, trông mà buồn đến nao lòng. MAMIHLAPINATAPAICô ngồi đọc sách trong quán cà phê. Một mình. Chốc chốc lại đặt cuốn sách xuống và nhìn về anh ngồi đối cắm cúi vào chiếc laptop. Xử lý một đống công việc gì đó không ai rõ, nhưng thỉnh thoảng, đôi mắt anh đi hoang về phía cuốn sách cô cầm trên tay. Anh nhíu mày, thở dài, rồi lại chép miệng và cuối cùng lại nhìn cắm cúi với chiếc laptop. 10 giờ tối, quán chẳng còn mấy vị khách, chỉ còn anh với cô và vài đôi tình nhân. Cô lừng chừng, vừa muốn rời khỏi quán, vừa muốn đọc nốt cuốn sách cho xong. Thực ra, cô chẳng tập trung đọc sách, cứ lật qua lật cũng vậy, anh gõ bàn phím mạnh hơn, như để cô nghe thấy; rồi anh còn rung chân, trông lo lắng đến lạ. Anh đẩy gọng kính liên tục, thỉnh thoảng đằng hắng một cái lớn. Nhưng chẳng có gì…Cô thở dài, đặt cuốn sách trên giá đằng sau anh. Cô quay lại nhìn và bắt gặp anh đang nhìn trộm ai nói là vậy tình yêu đồng tính, có người gọi nó bằng cái tên "tình yêu Onsra".Lần nào gặp tôi, Duy cũng than thở về những mối tình như hoa sớm nở tối tàn. Tôi gọi những mối tình của nó là tình yêu Onsra - rằng biết rằng mọi thứ sẽ kết thúc, mới yêu nhưng đã dự liệu được sẽ không bao giờ có thể lâu bền. Thật vậy, có lần nó chia tay vì người yêu phản bội, vì "Gay yêu bằng mắt nên người yêu bỏ em đi theo đứa khác đẹp hơn", rằng gia đình biết chuyện cấm đoán và cả "Anh chán em rồi". Lao vào một chuyện tình nhưng biết trước sẽ không tới được đâu, vậy sao vẫn chấp nhận đau khổ?"Vì dù có thất bại bao nhiêu lần, em vẫn cần một người chở che và yêu thương", Duy miêu tả một cuộc hẹn hò lý tưởng của hò lý tưởng Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên dọn về nhà mới cùng em, trời mưa tầm tã. Chúng tôi ngồi bệt xuống sàn vì quá mệt, nhìn đống đồ đạc ngổn ngang trong phòng. 5 năm yêu nhau, cuối cùng có tìm được một "nơi chốn" mình thuộc về. Không ai phàn nàn vì trời mưa, vài món đồ bị ướt nhoẹt - chúng tôi xoa xoa ô cửa kính mờ sương và nhìn xuống thành năm về sau, mỗi khi không biết hẹn hò ở đâu, chúng tôi lại kê ghế bành ngồi bên cửa sổ, chờ một cơn mưa tầm tã, cuốn đi những lo toan, bộn bề, những nỗi chán chường của tình yêu đã cũ kỹ để nhớ lại ngày chúng tôi yêu nhau lần đầu. Gluggavedur - ngắm mưa qua cửa sổ hiện diện trong tình yêu của chúng tôi như một trải nghiệm ngọt ngào và đáng nhớ nhất, dù bây giờ hai mãi về ngồi bên anh im lặng. Không phải vì cô không muốn nói mà cô không biết nói gì. Đầu cô như một cuốn từ điển, đầy ắp những từ ngữ cảm xúc từ khắp nơi trên thế giới. Lục tung trong tâm trí, lật giở từng trang sách, cô vẫn không biết mình cần dùng từ gì cho phù hợp. Cô bỏ đã bao giờ thấy mình như cô gái đó chưa? Dù có bao nhiêu ngôn ngữ trên thế giới, có Sonder, Onsra, te quiero… cô cũng không biết phải nói gì với anh cả. Thế giới ngoài kia có bao nhiêu từ vựng nhưng nếu trong tâm trí không có nổi một cảm xúc thì chẳng thể nào lấp đầy sự trống rỗng trong tình yêu, trong khoảng không gian tinh thần khi hai người ngồi cạnh nhau mà chỉ biết nín lặng. Không có ngôn từ, ta như người câm, không có cảm xúc, ta không biết mình là ai và đang ở đâu trong thế giới này.
Câu chuyện ý nghĩa về cảm xúcMột đứa trẻ chạy lên núi và vô tình hét vào thung lũng "Xin chào ..." Âm thanh vừa rơi xuống, và tiếng vang "Xin chào ..." phát ra từ mọi hướng. Đứa trẻ ngạc nhiên và hét lên "Bạn là ai?" Trong núi lặp lại "Bạn là ai?" Đứa trẻ lại hét lên "Tại sao bạn không trả lời tôi?" Núi cũng nói "Tại sao bạn không trả lời tôi?"Đứa trẻ không thể không tức giận và hét lên "Tôi ghét bạn". Lập tức trong núi khắp nơi đều vọng lại "Tôi ghét bạn, tôi ghét bạn ..."Đứa trẻ khóc và chạy về nhà, nói với mẹ, người mẹ liền nói với con "Con ơi, con quay trở lại núi và hét lên Tôi yêu bạn, thử xem kết quả sẽ thế nào, được không?"Xem thêm Tổng hợp những video hay nhất về nuôi dạy con của cô Lanh Đứa trẻ lại chạy lên này đứa trẻ được bao quanh bởi giọng nói "Tôi yêu bạn, tôi yêu bạn ...", đứa trẻ mỉm cười và những ngọn núi cũng mỉm khi, chúng ta luôn phàn nàn rằng thái độ của người khác quá lạnh lùng hay quá vô tâm, nhưng chúng ta không biết rằng chính chúng ta là tấm gương tốt nhất cho người khác. Nếu bạn gặp phải một tình huống tương tự như vậy, hãy tự hỏi những gì bạn đã làm. Để người khác yêu bạn, bạn phải yêu người khác trước.
Thưa các Bạn, xưa nay Xấu nhiều, Tốt hiếm… nhưng Tốt luôn được ca tụng mà hướng tới, nhân bản. Xấu bị bài xích, lắm tai họa mà đi đến tự tuyệt… Xung quanh chúng ta là gì, nhiều điều Tốt không dễ nhìn thấy, cũng bởi hoàn cảnh xấu mà khó cảm để thông được…Nhưng nếu bước chân chúng ta đi tới, mở lòng mình ra, Thiện Tâm hơn…hóa ra điều Tốt vốn ngự trị trong mình mà rồi vì thế sẽ gặp được…Những truyện ngắn dưới đây vốn dĩ của người khác, nhưng tôi đọc được, nghe thấy, nhớ mãi, ngồi biên soạn lại thật ngắn, với văn phong của mình. Bởi vậy mạn phép Tác giả, thậm chí tôi đã như dồn những tình cảm của mình bởi chính tôi trải qua với những con người và cảnh huống tương tự , để chắt lọc hơn tinh thần của truyện và gửi đến các bạn… Ôi! Để Tốt cũng không khó lắm đâu ! Cần đến thái độ sống tích cực và vì nhau… có phải không nhỉ ?Chuyện 1 Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh Nguyên Tác Chu Hải Lượng – TQChị là Oshin – người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn..Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không? Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi. Ông chủ ân cần Vậy chị hãy mang cháu đến cùng mang theo con trai đến. Đi đường nói với nó rằng Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm. Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc khứa đến mỗi lúc mỗi đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng và tráng lệ… Nhiều người tham quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được cách đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ… đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay. Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua để vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với Con Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu! Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn “căn phòng dành cho nó” thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà chưa từng được biết. Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát… tự mừng cho đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng Không biết nó đã chạy đi đằng nào… Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm… Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người Cháu nấp ở đây làm gì ? Cháu biết đây là chỗ nào không ? Thằng bé hồ hởi Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng với cháu ngồi đây cùng ăn cơ!Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tất cả, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm áp Con hãy đợi ta nhé. Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ bận tiếp một người khác đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh. Ông gõ cửa phòng lịch sự… Thằng bé mở cửa… Ông bước vào Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé. Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ… Mọi người cũng đã biết. Liên tục có khách đến ân cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ… Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!Nhiều năm tháng qua đi… Cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu có, vươn lên tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng không bao giờ quên giúp đỡ những người nghèo khó chăm chỉ. Một điều quan trọng đã hình thành trong nhân cách của anh Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái và cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào…Câu chuyện 2 Con Vẹt Xanh Nguyên tác Thiệu Bảo Kiện – TQLưu Tư Kinh, là con trai duy nhất của bà mẹ quả phụ nghèo sống ở miền quê thưa người, xa lắc. Anh quyết chí lên thành phố mưu cầu tiến thân để sống tốt và giúp được mẹ già nơi quê nhà. Công việc và những lo toan chẳng bao giờ dứt… Lòng đầy nhớ thương, nhưng chẳng về mà thăm mẹ cho được, dù tháng nào anh cũng dành tiền gửi đều đặn về cho bà… Nhưng có lần trong thư mẹ anh gửi Con trai ơi… đã quên mẹ rồi sao… Anh đọc thư mà nước mắt lã anh cũng đã tạm thu xếp mọi việc về quê thăm mẹ. Lòng tràn ngập hân hoan… Mẹ con lâu ngày gặp lại mừng mừng tủi tủi khôn xiết. Sờ nắn bờ vai con, người mẹ rưng rưng Con ơi, mẹ nhớ con lắm…! Anh ôm lấy người mẹ dường như héo mòn đi qua năm tháng mà nhòa lệ Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm…! Lần này con về mang cho mẹ Con Vẹt Xanh mua đắt tiền lắm, con đã nuôi dạy nó lâu… Khi con đi xa nó sẽ ở nhà bầu bạn với mẹ cho đỡ cô quạnh và mẹ cũng thấy con bên cạnh hàng ngày. Mẹ nghe chỉ bảo Con tốn tiền đến vậy thật không thỏa đáng. Mẹ chỉ muốn thấy con hàng ngày… Anh bảo Mẹ hãy kiên tâm, đến khi con tích lũy đủ tiền sẽ đón mẹ đi nhà được vài ngày, Lưu Tư Kinh chia tay mẹ lên đường trở lại thành phố, lại lao vào làm ăn, phấn đấu. Mẹ già ở nhà một bóng. Con Vẹt Xanh bên cạnh bà, thỉnh thoảng nó lại cất tiếng Mẹ ơi, con Lưu Tư Kinh đây, con nhớ mẹ lắm… Mẹ ơi, mẹ vất vả quá, nghỉ tay một chút đi mẹ… Mẹ ơi mẹ khỏe mạnh nhé… Bà cảm thấy vui vẻ và ấm lòng hơn rất nhiều. Bà thương quý Con Vẹt Xanh vô cùng, tắm rửa, chăm sóc cho nó, trò chuyện hàng ngày như với con trai mình năm, bà bị trọng bệnh, sau thời gian ngắn đã qua đời. Hàng xóm đã làm đám cho bà và tìm cách báo cho anh biết. Hẫng hụt, đau khổ, Lưu Tư Kinh dứt bỏ mọi công việc, ngay lập tức lên tàu xe trở về… Căn nhà trống không, vẫn còn mùi hương khói. Lọ tro của mẹ được đặt trên bàn hướng chính giữa. Anh nức nở thương xót mẹ và ân hận vô cùng đã không về chăm sóc và đưa được mẹ đến nơi an nghỉ cuối mỏi và suy sụp, anh ôm tấm ảnh mẹ vào lòng thiếp đi lúc nào không biết. Anh mơ thấy mẹ hiền đang ngôi khâu vá bên anh, mỉm cười, quạt cho anh ngủ, thoang thoảng bên tai anh tiếng nói Con ơi, mẹ nhớ con lắm… Anh sung sướng muốn nhào vào ôm lấy mẹ! Choàng tỉnh, không có ai xung quanh cả, nhưng tiếng nói Con ơi, con có khỏe không… Mẹ nhớ con lắm… vẫn từ như rất gần đây đấy vọng đến… Anh đi nhẹ gần đến ban công sát vườn. Tiếng nói phát ra từ đó. Dưới ánh nắng hoàng hôn cuối cùng chiếu qua kẽ lá. Anh nhận ra Con Vẹt Xanh đang đậu trên cành cây! Anh đỡ nó lên tay, nó lại hót Con ơi, con khỏe không? Mẹ nhớ con lắm… Con Vẹt đã gầy và tả tơi đi quá nhiều. Lưu Tư Kinh ôm con Vẹt vào ngực mình nức nở Mẹ ơi, con thương nhớ mẹ vô cùng…Ôi! Mẹ anh trước khi qua đời đã mở lồng thả Vẹt Xanh ra. Nhưng nó đã sống bầu bạn bên cạnh bà bao ngày, dường như thấu được tình cảm của Bà mà không bay đi, vẫn ở lại căn nhà nghèo trống trải này như đợi Lưu Tư Kinh trở về mà nhắn nhủ lời yêu thương của Bà với anh ấy…Câu chuyện 3 Bát Mì cuối năm Không rõ Nguyên Tác – Nhật BảnNgười Nhật có phong tục đêm cuối năm, trước giờ Giao Thừa, thường cùng gia đình đến một quán mì ưa thích, mỗi người ăn một bát mì truyền thống để cùng nhau ôn cố tri đêm Giao Thừa, quán mì của ông bà Bắc Hải Đình đã hết khách, họ chuẩn bị đóng cửa, chuẩn bị cho lễ Tất Niên của nhà mình… Tiếng chuông gió trước của vang lên, ông ra mở cửa Một người phụ nữ trung niên với hai cậu bé khoảng 10 và 7 tuổi, trông họ thật lam lũ, ngập ngừng xin phép bước vào. Sau khi xếp cho họ ngồi trước bàn, ông chủ quán chờ đợi. Người phụ nữ bối rối Ông bà có thể cho ba mẹ con chúng tôi một bát mì được không? Hơi ngạc nhiên, nhưng ông nói vâng, và quay vào dặn bà làm một bát to hơn bình thường đưa lên cho họ. Ba mẹ con cùng chụm đầu vào ăn, xuýt xoa ngon lành. Đứa bé đang ăn ngẩng đầu nhìn mẹ hỏi Mẹ ơi, liệu năm sau nhà ta có được ăn như thế này nữa không? Người mẹ nhẹ nhàng nói chúng ta sẽ cùng cố gắng để được như thế nhé! Ăn xong họ lễ phép cảm ơn ra về. Ông bà chủ quán nhìn theo ái ngại...Một năm qua đi rất nhanh... Lại đến sau 21h Giao Thừa sang năm, ông bà chủ quán dường đã quên, thì lại như năm trước Ba mẹ con líu ríu bước vào như để trốn cái lạnh cắt da bên ngoài. Trông họ tiều tụy hơn, và người mẹ lại xin được phục vụ một bát mì. Ông chủ quán vồn vã, rồi bước vào trong dặn bà làm ba bát mì. Bà phúc hậu nói Ông ạ, hãy làm một bát như ý họ. Nhưng bà làm để đủ no và ấm lòng cho ba người. Họ ngồi vào chiếc bàn bình dị năm ngoái, ăn rất ngon, vui vẻ dặn dò nhau những việc phải nỗ lực hơn trong năm mới. Xong, người mẹ đứng lên cảm ơn, muốn trả thêm tiền cho bát mì đó, nhưng ông bà ân cần từ chối Được ba mẹ con đến đây, và nếu quán chúng tôi như là nơi ba mẹ con có thể hưng phấn hơn cho những điều các vị cần cố gắng thì đã là điều thật quý hóa rồi...Lại thêm một năm nữa. Ông Bà đã đặt lên tấm biển con giữ chỗ trên chiếc bàn đó trong quán, dành cho họ. Nhưng mãi sau 21h không thấy họ quay trở lại... Ông bà có cảm giác buồn trống vắng, khẽ bảo nhau đóng cửa hàng để chuẩn bị Tất Niên... Cứ như thế trong nhiều năm sau đã thành thông lệ, mọi khách hàng cũng biết chuyện mà cảm động, không ai ngồi vào chiếc bàn đó vào đêm Giao Thừa cả và ai cũng có ý vừa nhâm nhi bát mì vừa mong đợi Ba Mẹ Con trở lại…Rồi lại một cái Tết nữa... Đã quá 21h ông bà chủ quán định nói lời cảm ơn cuối năm với mọi người đang còn trong quán thì tiếng chuông vang lên… Ông ra mở, mọi người nhìn ra theo. Ba người một phụ nữ lịch lãm và 2 cậu thanh niên tuấn tú khỏe mạnh bước vào. Dường như quen thuộc, họ tiến đến chiếc bàn kia. Ông chủ khiêm nhường nhắc Thưa, chỗ này đã được dành cho người khác ạ... Họ xin được ngồi ngay bàn sát bên. Ông chủ lễ độ chờ họ gọi. Người phụ nữ ngẩng lên Xin cho ba chúng tôi Một Bát Mì… Trời ơi… Mọi người đều quay hết về phía họ Phải chăng các vị là Ba Mẹ Con ngày xưa? Chúng tôi đã mong chờ các vị bấy lâu...Dạ vâng, là chúng tôi ạ. Chồng và cha chúng tôi bị tai nạn qua đời đã lâu, để lại món nợ rất lớn, chúng tôi đã vô cùng khó khăn nên đã nhiều năm không còn khả năng được ăn mì Tất Niên nữa. Bây giờ mọi điều đã rất tốt đẹp, nên trở lại đây muốn được ăn bát mì như năm xưa, được hưởng tấm lòng của ông bà mà nhờ đó chúng tôi đã thêm được sự ấm lòng để cố gắng vượt qua… Tất cả tràn đầy xúc động đứng lên bước lại quây quần và cung kính cảm tạ lẫn nhật lúc0307 CH 03/04/2018
câu chuyện về cảm xúc