có giỏi thì bẻ thẳng tôi
Thụ có khuynh hướng vạn người mê mà không hay, công theo đuổi thụ, công thèm khát thụ, công yêu thương thụ, không thích thể loại này thì đừng nên làm tổn thương chính mình]. Nhân vật chính: Cố Ký Thanh, Chu Từ Bạch. Tóm tắt: Tôi muốn bẻ cong cậu.
chữa lỗi quan hệ từ trong câu sau:a) tuy gương có tan xương nát thịt thì vẫn còn nguyên tấm lonhf ngay thẳng như từ lúc HOC24 Lớp học
Với đôi tai rộng mở, tôi có thể lắng nghe những âm thanh tuyệt vời trong cuộc sống. Câu 4 (4,0 điểm). Em hãy viết đoạn văn tả ngoại hình một người thân ( ông, bà, cha, mẹ, anh, chị, em,…) của em.
Chương 1 - hứa huy Có người nói Hứa Huy là một nhị thế tổ, gã cũng không giận, cười cười, thở ra một hơi thuốc thật dài, nói, nhị thế tổ có gì không tốt, này chứng minh của cải nhà tôi phong phú.
Mười ngày sau, Hứa Huy nói: Sao, bạn bè cùng nhau đi dạo phố cũng không được. Hai mươi ngày sau, Hứa Huy nói: Sao, bạn bè mà mời cùng ăn một bữa cơm cũng không được. Một tháng sau, Hứa Huy nói: Sao, bạn bè uống rượu muốn nghỉ tạm ở nhà cậu một đêm cũng không được
Ebook Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi của tác giả Quan Tuyết Yến. Tên gốc: Hữu chủng bài trực ngã. Thường thì Hứa Huy hay bị mọi người nói là một nhị thế tổ*, bị nói như vậy nhưng gã cũng không có giận mà cũng chỉ cười cười cho qua, phun một hơi thuốc, nói, nhị thế tổ
Vay Tiền Online H5vaytien. Hứa người bình an CP Hứa Huy x Ngô Cảnh An ————— Hứa người bình an gì chứ, lừa gạt! Tôi đọc liên tục suốt 2 ngày, mãi cho tới chương cuối cùng mới thấy cái gọi là bình an, nhưng tim tôi đã đau quá đau từ trước đó rồi 😦 Tôi đã phải chuẩn bị biết bao tinh thần để đọc quyển này, vì xưa giờ tôi không thích ngược, càng không ưa tra công. Nhưng tôi đọc tới 4h sáng vẫn chưa muốn bỏ Kindle xuống, và tôi biết mình đang đọc một trong những quyển đam mỹ hay nhất từ trước tới giờ 🙂 Các nhân vật phụ đều ấn tượng rõ nét, tâm lý nhân vật sâu sắc, có rất nhiều đoạn thoại hay, tới nỗi tôi screenshot liên tục. Và tôi tin rằng, rất nhiều bạn vẫn còn ám ảnh bài “Phải chăng yêu một người là sai?” mà Kiều Chí Bân dành cho Hách Thời 🙂 Đoạn tình cảm của CP phụ này đã thật sự làm con tim tôi đau nhói, vì cớ gì yêu sâu sắc tới như vậy, lại chẳng thể hiểu lòng nhau, lại lỡ mất cơ hội bên nhau dù chỉ một chút, thành ra hối hận cả đời. Đọc xong bỗng nhiên thấy bản thân phải trân trọng tình yêu hơn 🙂 Đây là lần đầu tôi đọc đam mỹ mà thụ là một người không đẹp về ngoại hình, cũng không có khí chất, cũng chả thông minh, học nghề xong rồi làm ở quặng, tiền lương bèo bọt, nói chung tầm thường đến không thể tầm thường hơn được nữa. Nhưng bóng dáng thả từng làn khói thuốc của Ngô Cảnh An trong một đêm cô tịch kia đã khiến tôi thích anh ngay từ đầu Chấp nhất chờ đợi một phần hạnh phúc bình thản, như vậy, là sai sao? Không biết trên khắp ngõ ngách trên đời này, còn có ai ngốc nghếch như anh cô độc mà chờ đợi một nửa của mình Tôi tức giận khi thấy Ngô Cảnh An bị Hứa Huy tổn thương, tim tôi không ngừng gào thét Cảnh An, đi yêu người khác đi, Hứa Huy không đáng! Và quả thật, sau đó Ngô Cảnh An đi quen người khác, haha. Ngô Cảnh An tự nhận bản thân tầm thường, nhưng anh là một người có tính cách vô cùng tốt, nếu không thì vì cái gì nhiều người thích anh đến vậy? Trong tình yêu, anh si tình chung thủy, đợi Tỉnh Trình mười năm, sau này anh quen Phương Tiểu Thiên, quen Tưởng Lộ, tuy rằng không có tình yêu thật sự nhưng có nỗ lực cho mối quan hệ, cũng không hề dây dưa giả dối hại con gái nhà người ta. Tuy rằng không thật sự thông minh, anh lại nhận định mọi việc rất chính xác, không phải ai muốn nhân danh tình yêu cũng có thể đứng trước mặt anh nói gì cũng được, không phải hành xử tào lao rồi có thể đứng trước mặt anh bảo không có gì được, nên Ngô Cảnh An sẽ chả thèm cho Hứa Huy một cái liếc sau chuyện động trời kia, Hứa Huy làm sai thì Ngô Cảnh An sẽ chỉ mặt hắn chửi “Xứng với Ngô Cảnh An tôi sao? Kiếp sau đi!” Thế nhưng vì cớ gì một người tỉnh táo như anh, lại sa vào lưới tình với cái gã nhà giàu Hứa Huy kia? Biết rõ là rượu độc mà vẫn uống, biết rõ là hai thế giới chẳng thể có tương lai, mà vẫn không ngừng hy vọng, biết rõ là nguy hiểm mà vẫn cam tâm nhảy vào? Và quan trọng nhất là, biết con người Hứa Huy tồi tệ như thế, lại vẫn muốn bên hắn? Hứa Huy yêu mãnh liệt hơn, nhưng Ngô Cảnh An yêu có não hơn. Nên Ngô Cảnh An mới là người không ngừng khoan dung cho sự ấu trĩ của Hứa Huy, là người kiên quyết chia tay khi Hứa Huy lăng nhăng nhưng cuối cùng lại vẫn tha thứ cho hắn, là người chấp nhận một Hứa Huy đầy rẫy khiếm khuyết vẫn từng bước cùng Hứa Huy trưởng thành, là người dịu dàng cùng Hứa Huy một đêm triền miên khi hắn kiếm được đồng tiên đầu tiên trong đời rồi ngủ quên mất, thức dậy sớm đi làm thay hắn, là người hai lần đòi chia tay nhưng vẫn chẳng thể ngừng yêu Hứa Huy, trong lòng hiểu rõ đó là người mình yêu nhất và cũng chẳng thể yêu người khác được nữa trong phần đời còn lại này. Nếu có điều gì tôi không thích ở Ngô Cảnh An, thì là ở lần chia tay cuối, dù biết rằng tình huống lúc đó không thể khác được, nhưng tôi vẫn nghĩ đó nên là tạm thời tách ra và chờ đợi nhau chứ không phải là hoàn toàn chia tay. May mà Hứa Huy chưa bao giờ chịu chia tay 😂 Ngô Cảnh An không thông minh, cũng không mạnh mẽ như tôi tưởng. Anh sáng suốt nhưng khi tình huống phức tạp thì anh cũng không thể giải quyết, đành chôn giấu sự yếu đuối ở nơi Hứa Huy không thể nhìn thấy. Nhưng một Ngô Cảnh An không hoàn hảo như vậy, lại chân thật đến như vậy, chính là người Hứa Huy yêu nhất, cũng là người duy nhất Hứa Huy yêu. Tôi ngạc nhiên với chính mình khi bản thân tôi rất thích Hứa Huy, mà thật ra tới cuối truyện tôi thích Hứa Huy hơn cả Ngô Cảnh An, còn là thích rất sớm, từ những ngày Hứa Huy ghé ngang phòng trực của Ngô Cảnh An, mang tiếng gặp Lâm Giai Giai mà thật ra là lẽo đẽo theo chân Ngô Cảnh An. Làm sao Ngô Cảnh An có thể không động lòng trước một người như vậy. Phóng khoáng, quyến rũ, lại dịu dàng, quan tâm, ai có thể cưỡng lại được? Tới đoạn cho thấy Hứa Huy “tra” như thế nào, tôi suýt nữa muốn đập chết hắn, nhưng rồi tôi đã cười phá lên. Không đâu, là Hứa Huy không biết, nhưng hắn đã yêu Ngô Cảnh An rồi, chắc hắn còn không biết bản thân dịu dàng quan tâm người ta tới thế nào đâu, sau này hắn sẽ lãnh đủ, đáng đời! Hứa Huy rất đáng ghét, nói như Trương Âm thì hắn chỉ quan tâm tình cảm của hắn, không quan tâm Ngô Cảnh An nghĩ gì, hắn cho là bản thân mình tốt như vậy, thì Ngô Cảnh An sẽ phải yêu hắn thôi, quen người khác thì hắn bức chia tay tới khi nào quen hắn thì thôi. Nhưng đáng ghét là thế, đáng hận là thế, Ngô Cảnh An cũng chẳng thể cưỡng lại được một Hứa Huy đêm đêm lại lái xe một đoạn đường xa đến quặng chỉ để ngồi trong xe hút thuốc và nhớ Ngô Cảnh An, nghe nói Ngô Cảnh An bị đau dạ dày thì đem cơm đem thuốc tới đứng nắng hai tiếng đồng hồ mà chẳng dám lên nhà, nghe nói Ngô Cảnh An học làm bánh bao bị nóng thì hắn mua máy lạnh lắp trong bếp 😁 trong lòng hung hăng chửi Ngô Cảnh An nhưng vừa nghe người bị thương hay đổ máu là chạy đi ngay lập tức. Hứa Huy rất ấu trĩ, nhưng yêu Ngô Cảnh An là thật, còn là tình yêu duy nhất trong đời hắn 🙂 Bất chấp sự ấu trĩ của Hứa Huy, có rất nhiều điều tôi thích ở hắn. Chẳng hạn như Hứa Huy ăn nói thì muốn đánh, nhưng đối với Ngô Cảnh An lại dịu dàng. Mang tiếng là chỉnh Ngô Cảnh An, nhưng Hứa Huy chưa từng bạo lực, trong cả trong chuyện đó cũng vừa dịu dàng vừa mãnh liệt 🙂 Hứa Huy khi yêu có thể không cần mặt mũi, có thể ném bỏ tự trọng và sự kiêu ngạo của chính mình Tôi cũng có tự tôn, cũng có kiêu ngạo, nhưng những thứ này cũng không thể so được với một Ngô Cảnh An cậu. Ngô Cảnh An, em nói xem em có gì đặc biệt hơn người… Chỉ là một người đàn ông thường thường, một người đàn ông chết tiệt. Anh bảo em đi hướng đông em liền đi hướng tây, đưa nhẫn cho em thì em vứt, vứt. Anh, sao anh lại yêu phải em, còn yêu đến không thể tự kiềm chế. Thế nên, khi Hứa Huy nghiến răng trẹo quai hàm tuyên bố với bản thân sẽ không thèm tìm Ngô Cảnh An nữa, thì hắn vẫn sẽ đến đấy 😄 Tôi cảm thấy, Ngô Cảnh An nhìn có vẻ mạnh mẽ, thật ra không mạnh mẽ bằng Hứa Huy. Trừ lúc đầu làm thằng khốn, càng về sau Hứa Huy càng mạnh mẽ cứng cỏi. Hứa Huy từng bước học yêu, học cách trưởng thành, vì một người tên Ngô Cảnh An mà thay đổi bản thân, mà học giá trị sống, mà đấu tranh với người nhà. Vì một lời “hứa người bình an” 🙂 Bạn bè của tôi đều nói tôi là nhị thế tổ, cả ngày sống phóng túng, không học vấn không nghề nghiệp. Người giống như tôi, còn sống có lẽ cũng dư thừa. Nhưng cho dù tôi là người như vậy, tôi cũng muốn cố gắng sống, tôi cũng muốn sống cho người tôi yêu nhìn. Tôi từng nghĩ, những người khác có tốt hơn, có thích hợp hơn Hứa Huy để bên cạnh Ngô Cảnh An không. Tưởng Lộ dịu dàng nhưng quá hèn yếu. Tỉnh Trình trầm ổn, dịu dàng, lại còn nấu ăn ngon, nghề nghiệp ổn định, tài chính thì ngon lành, thật hợp với Ngô Cảnh An. Nhưng Tỉnh Trình thật sự đã tới muộn, bởi Ngô Cảnh An đã đợi hắn mười năm, trước khi đem trái tim giao hết cho Hứa Huy. Tỉnh Trình là do dự, là tình cảm không đủ sâu sắc. Nên tôi tin, Hứa Huy chính là người duy nhất đủ tình cảm, đủ kiên định để đem tới giấc mộng bình an tới già cho Ngô Cảnh An.
Tên gốc Hữu chủng bài trực ngã Thường thì Hứa Huy hay bị mọi người nói là một nhị thế tổ*, bị nói như vậy nhưng gã cũng không có giận mà cũng chỉ cười cười cho qua, phun một hơi thuốc, nói, nhị thế tổ có cái gì không tốt, này chứng tỏ của cải nhà tôi nhiều. Nhị thế tổ 二世祖 là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế Doanh Hồ Hợi. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua. Còn có cái gì tốt hơn danh hiệu này nữa chứ? Ngô Cảnh An nghĩ gã ta không phải là ngốc, chỉ là rất kiêu ngạo, người ta chửi gã, gã lại cho rằng đó là nịnh hót, thật không phải người bình Huy thật không tưởng tượng được có ngày mình sẽ thích Ngô Cảnh An, một người tiền đồ sáng lạn lại đi thích một kẻ bình thường vô vị, đây là chuyện gì! Ngô Cảnh An nghĩ Hứa Huy không phải khẩu vị của anh, một thiếu gia ăn chơi trác táng, miếu nhỏ này thật không hầu hạ nổi. Nhưng không biết vị thần tiên nào không vừa mắt bọn họ, liền đem một sợi tơ hồng, buộc hai người lại với nhau. Ai nói người yêu trước nhất định chịu thiệt, kẻ yêu sau kêu to ủy khuất*, dựa vào cái gì người tỏ tình trước là cậu, đuổi theo sau mông cậu lại là tôi? Thiệt thòi nhất phải là tôi có biết không? ủy khuất có điều oan uổng tủi thân mà không nói ra được Người yêu trước bực bội, ném tàn thuốc, chỉ vào cửa lớn mắng không thích thì cậu cút đi!Kẻ yêu sau đứng thẳng thân mình,
Buổi tối Hứa Huy vừa tắm rửa xong đang nằm trên giường liền nhận được cuộc gọi của Liêu Thắng Anh.“Thế nào, kế hoạch theo đuổi người đẹp đến đâu rồi?”Hứa Huy xoa xoa tóc, không hứng thú “Không được tốt lắm.”Đầu kia điện thoại, Liêu Thắng Anh phát ra tiếng cười khanh khách quái dị, “Nha, mày mà cũng có lúc đá phải tấm sắt.”Hứa Huy châm một điếu thuốc, chậm rãi hút, “Mày cứ việc cười đi, không có việc gì tao cúp đây.”“Đừng!!! Mày giỏi, được rồi, không cười mày, tao nói này, mày cố gắng chút đi, đừng tỏ thái độ thiếu gia quá mức, bị người khác đoạt đi xem mày có khóc không?”“Ai muốn tranh thì cho hắn tranh.”“Mày có ý gì, nhanh như vậy đã chán, tới tay rồi à?”Ngắn ngủn hai tuần, Hứa Huy đã cảm thấy không thú vị nữa, Lâm Giai Giai này lúc mới gặp quả thật là đáng kinh ngạc, vẻ mặt thản nhiên kia lại càng làm cho người ta suy nghĩ miên man. Muốn vạch trần mặt nạ của cô ta, để cô ta bộc lộ ra những gì chân thật nhất. Muốn cô ấy vì mình mà thoải mái cười to, muốn nghe cô âý dùng thanh âm trong trẻo chỉ gọi tên mình gã, “Hứa Huy”.Nhưng những ý tưởng tốt đẹp đó đều bị thái độ khi xa khi gần của cô mài mòn đến gần như biến Giai Giai “lung hàn thủy nguyệt lung sa” sau khi vén tấm màn sa kia ra, lộ ra bản sắc khó Huy cũng không phải thiếu niên ngây thơ gì, ít nhiều gì cũng đã từng cùng bạn bè chơi bời một hồi, dạng con gái gì mà chưa từng thấy. Tưởng Lâm Giai Giai không giống những kẻ bình thường kia, ai ngờ cũng chỉ đến muốn làm giá với Hứa Huy, muốn xem xét xem còn ai tốt hơn không, chỉ có kẻ ngốc mới đoán không Huy đã làm đại thiếu gia mấy chục năm, chỉ có gã đá người ta, làm gì có chuyện gã cam lòng làm người dự hiện tại bảo gã bỏ qua Lâm Giai Giai gã cũng không muốn, giống như Liêu Thắng Anh nói, lần đầu tiên gã đá phải tấm sắt, tóm lại là cảm thấy nếu không theo đuổi được thì trong lòng không thoải mái, hơn nữa ban đầu gã cũng thật sự coi trọng Lâm Giai Giai, còn coi cô là bạn đời lý tưởng, cứ thế buông tay gã cũng thấy tiếc nghĩ kiên trì thêm một thời gian nữa, nếu đến lúc đó Lâm Giai Giai vẫn cứ thái độ này, Hứa Huy gã cũng không thèm làm kẻ ngốc.“Thôi thôi, xem cái thái độ yêu đương của mày, đối với Trần Thiến còn được, nếu là người khác ai thèm!”“Ha ha, tao còn không phải vì muốn tốt cho mày, nói thật xem, hay là mày lại có đối tượng, tốc độ có mới nới cũ cũng quá nhanh đi, cả Giai Giai thế kia cũng không giữ được mày.”“Đừng tưởng tao cũng giống mày, không có việc gì thì cúp đây!”“Ôi, đừng, mày ở nhà không, đi ra uống chén rượu đi!” Đầu kia điện thoại Liêu Thắng Anh không còn tinh thần như trước, cảm xúc có chút suy sút.“Làm sao vậy, lại bị ông già nhà mày đóng băng tài khoản, không có tiền mua rượu?”“Đừng đoán mò, aiz, là Thiến Thiến.”“Trần Thiến làm sao?”“Gần đây cũng không biết cô ấy có chuyện gì, tóm lại chúng tao cãi nhau, việc lớn việc nhỏ gì cũng thế, không có việc gì cũng tìm chuyện gây sự, có khi tao còn hoài nghi hay là cô ấy đến kỳ mãn kinh.”“Mày thật sự không biết nguyên nhân?”“A” Liêu Thắng Anh ngẩn người, “Mày biết à?”Hứa Huy nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra, “Đây là tao nghe Giai Giai nói, Trần Thiến đề cập kết hôn với mày phải không?”Liêu Thắng Anh nghĩ nghĩ, hình như có chuyện như vậy thật, “Hình như, có nói thì phải.”“Mày còn nói nữa, con gái nhà người ta nói chuyện nghiêm túc với mày, mày thì cái rắm cũng không thả, còn có thể không cãi nhau sao.”“Kết cái gì hôn cái gì, bọn tao mới bao nhiêu.”“Bao nhiêu, mày cũng biết người ta còn trẻ, còn làm người ta lớn bụng hai lần. Thôi, mày cũng hồi tâm đi, Trần Thiến cũng đã theo mày mấy năm rồi, cô ấy cũng không có sự nghiệp gì, một lòng muốn ở nhà giúp chồng dạy con, mày cũng không nhỏ nữa, nên kết thì kết, bao giờ cưới tao đưa mày tiền mừng.”“Aiz, nói sau đi!”“Bây giờ tao khuyên mày, còn không quay đầu, đừng chờ người thật sự chạy mất lại tìm tao khóc nhè!”Cúp điện thoại, Hứa Huy nằm trên giường nhắn cho Lâm Giai Giai cái tin nhắn, “Ngủ chưa?”Đợi chừng mười phút cũng không có trả lời, gã có chút buồn bực, ném di động lên tủ đầu giường, chuẩn bị đi biết lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, thái độ của Lâm Giai Giai làm gã càng nghĩ càng giận, càng giận càng không cam Huy từ nhỏ tới giờ, muốn cái gì cũng dễ như trở bàn tay, Lâm Giai Giai chẳng qua có chút nhan sắc, còn muốn đùa giỡn gã trong lòng bàn qua gã cũng không phải vi phạm pháp luật gì, chẳng qua cô ta cho rằng cô ta còn có thể tìm được người tốt hơn tay lên tủ, nhìn màn hình không có tin nhắn, thở dài một tiếng nhét điện thoại xuống có việc gì, lại nhớ tới hôm nay cùng người nọ so chiêu, cái gì TV cái gì giường âm dương, cuối cùng người nọ còn lấy ánh mắt phẫn hận trừng gã, cậu đùa giỡn tôi à.”Phốc,” gã nhịn không được cười ra nghĩ đến lúc ăn cơm, người thanh niên kia vẻ mặt oán giận, một tay kẹp điếu thuốc một tay khoa tay múa chân phối hợp biểu tình, trình độ khoa trương chỉ kém không than thở khóc lóc. Cái gì mà tôi là đàn ông da dày thịt béo axit đốt không chết, kiềm ăn không mòn, mùi hun không choáng, bụi không chinh phục được, cái gì mà ngã gãy tay gãy chân không thể cưới vợ sinh con, cuối cùng còn tổng kết, cậu nói, như vậy còn có lý lẽ gì nữa thứ hai nghĩ đến, Hứa Huy vẫn cười đến đau này, thật thú xui quỷ khiến, gã cũng nhắn cho người nọ cái tin nhắn.“Đang ngủ?”“Không, ai vậy?”Hứa Huy bực đến mức muốn cắn người, “Hứa Huy, buổi chiều cho cậu số điện thoại, cậu không lưu lại sao?”“Ấy, ngại quá, quên. Sao vậy, có việc?” Ngô Cảnh An không phải không lưu, mà lưu là Cao phú soái, định nhân cơ hội này hỏi tên gã, sau này đỡ phải làm trò cười.“Không có việc gì, nhàm chán, cảm thấy cậu rất vui tính, tìm cậu nói chuyện.”“Thôi, mặc kệ cậu muốn nói cái gì, gọi điện được không, chuyện nhắn tin này một ông già ba mươi thật sự không làm nổi, rất tàn phá ngón tay.”Hứa Huy nở nụ cười, sau đó gọi điện cho người thoại kêu vài tiếng mới có người tiếp, thanh âm bình thản của Ngô Cảnh An rơi vào trong tai Hứa Huy, dù chưa nói gì đã xua tan mọi bất mãn của gã với Lâm Giai Giai lúc nãy.“Này!”“Ừm, sao giờ mới tiếp, không phải vẫn cầm di động sao?”“Ai biết cậu thật sự gọi tới, người trong ký túc xá đều đang ngủ, tôi chạy ra ngoài nghe.” Ngô Cảnh An một bên mặc áo khoác một bên nghiêng đầu trả lời điện thoại, chạy ra quá vội, cả giày còn chưa đi xong.“Phiền toái vậy, nếu không tôi cúp nhé?”“Thôi, đi ra cũng đi rồi, nói gì thì nói đi, đừng nói chuyện Lâm Giai Giai, tôi biết cô ấy cũng mới năm rưỡi, cô ấy biết tôi thì mới chỉ ba tháng, cái gì biết đã nói hết.”“Yên tâm, cậu muốn nói tôi cũng không cho cậu nói.”“Thế, cậu muốn nói chuyện gì?”“Uhm, đúng rồi. Trước kia cậu từng yêu đương chưa?”Ngô Cảnh An nhắm mắt lại, than nhẹ, “Rồi.”Không biết tại sao, tiếng thở dài nhợt nhạt này thông qua di động dường như được phóng đại rất nhiều lần, truyền vào tai Hứa Huy đặc biệt vang dội, cũng làm cho gã sinh ra hứng thú, “Nói tôi nghe một chút!”“Từ thời trung học, làm gì còn nhớ.”“Trung học? Cậu cũng thật ngây thơ, lâu vậy rồi còn chưa yêu ai khác sao?”“Có thêm vài lần, đều rất nhanh, không thể tính là yêu.”“Cậu là không thể quên được người kia đi, quả thật là động vật quý hiếm, đừng có lệ với tôi, chắc chắn còn nhớ rõ, nói nghe chút coi.”Ngô Cảnh An sờ sờ túi áo, trống trơn, lại nhớ tới lúc nãy đem thuốc móc ra thả trên bàn, cũng không muốn quay trở về đầu nhìn vầng trăng treo trên không trung, giống như thật sự có thể đem khoảng thời gian ngây ngô kia kéo về.“Là một bạn học tình cảm rất tốt, chúng tôi, hầu như ngày nào cũng ở cùng nhau. Nói đến cũng khéo, tên của tôi và người kia giống nhau, cùng âm khác nghĩa, cũng là vì nguyên nhân ấy, chúng tôi mới quen biết. Người kia rất hướng ngoại, học tập thể thao đều tốt, khi đó người trong ban thích người ấy cũng không ít. Về phần làm sao lại hẹn hò với tôi, tôi cũng không rõ ràng, dù sao, rất tự nhiên mà, liền cứ thế mà cầm tay, sau đó…”“Hôn?”Ngô Cảnh An có chút ngượng ngùng, dù sao nói những lời này với một người đàn ông cũng rất không được tự nhiên, “A… uhm, sau lại…”“Là nụ hôn đầu tiên?”“Uhm… xem như thế. Sau đó…”“Cảm giác thế nào?”“Cảm giác… cũng, cũng được… Nên là… sau đó….”“Lên giường chưa?”Ngô Cảnh An lúng túng, anh muốn nhanh chóng chấm dứt đề tài này, nhưng cố tình người này lại cắn chặt không tha, bản lĩnh chen vào lời nói của người khác thật mạnh.“Này!”“Có gì mà ngại ngùng, lên giường thì lên giường, cũng đâu phải còn mười tám mà thẹn thùng.”Ngô Cảnh An nghẹn, mặt đỏ thẫm, trong lòng thầm mắng ai mặt dày như cậu. “Chúng ta có thể đừng rối rắm chuyện này không?”Hứa Huy tỏ vẻ không việc gì, “Được, dù sao cũng là đã lên giường.”Ngô Cảnh An hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, tranh cãi qua điện thoại, thật cmn ấu trĩ.“Nói tiếp đi!”“Cậu đừng chen mồm vào tôi sẽ nói.”“Được, tôi không chen, cậu nói đi.”“… Tôi vừa mới nói tới đâu rồi?”Hứa Huy cười cười, “Sau đó?”“Ừm, đúng, sau đó. Sau đó chuyện của chúng tôi bị… bị người lớn hai nhà phát hiện, người kia bị chuyển trường, chúng tôi cứ thế chia tay, nhiều năm như vậy cũng chưa từng liên hệ. Tôi nghĩ, người ấy chắc cũng quên những chuyện kia rồi.”Hứa Huy không hiểu, “Chẳng qua là một mối tình đầu không có kết quả mà thôi, cậu nhớ lâu như vậy chắc vì là mối tình đầu. Dù sao, mối tình đầu của tôi là cao hay lùn, gầy hay béo tôi cũng không nhớ được.”Ngô Cảnh An lại thở dài một hơi, trong đêm yên tĩnh phá lệ rõ ràng, “Tóm lại vẫn cho rằng, người ấy, không giống những người khác.”Đến bây giờ còn tinh tường nhớ rõ lần đầu tiên cậu ấy đi đến trước mặt mình, dưới gốc cây hoa quế già nở đầy hoa nơi vườn trường, khuôn mặt tươi cười đẹp trai dường như cũng phảng phất hương ấy nói, thật khéo, tên chúng ta đồng âm giống nhau, giống như có thể khóa lại duyên phận giữa hai người, chỉ là, cho tới hôm nay, vẫn không thể tìm được chìa khóa cởi bỏ nó.”Đang nhớ lại?” Hồi lâu không nghe âm thanh gì, Hứa Huy đoán người nọ lại đang nhìn ánh trăng thương tiếc mối tình dang dở, có thể sến hơn được nữa không?Chỉ là mối tình đầu mà thôi, còn thương cảm lâu như vậy, có còn là đàn ông không!Ngô Cảnh An thu hồi suy nghĩ, thở dài một tiếng đuổi đi không khí tối tăm, “Được rồi, chuyện cũ của tôi nói xong rồi, nói chuyện của cậu đi.”“Tôi thì có chuyện gì, mối tình đầu của tôi ngay cả cao thấp gầy béo còn không nhớ rõ, còn biết nói gì.”Ngô Cảnh An chửi nhỏ một tiếng, cầm thú.“Cậu nói gì?”“Trời nắng, tôi nói ngày mai trời nắng.” Tại sao lại thính tai thế không biết!“Đừng trộm mắng tôi, chúng ta không thân, tôi sẽ giận.”“…” Còn nhớ là không thân cơ đấy, không thân còn muốn số điện thoại địa chỉ, không thân khuya khoắt còn gọi điện thoại, có bệnh!“Thôi, tôi mệt rồi, cúp đây.”Ngô Cảnh An không còn lời gì để nói, nói “được” xong liền đi về ký túc xá, hai ngày nay ban ngày rất nóng, nhưng đến tối vẫn lạnh, anh mặc áo ngủ đứng bên ngoài hồi lâu, đã lạnh run.“A, đúng rồi, quên nói với cậu, ngày mai tôi không đến.”Ngô Cảnh An liếc di động một cái, người này cũng thật vớ vẩn, không đến nói với tôi làm gì.“Muốn tôi chuyển lời với ai kia sao?”“Chuyển lời cái rắm, chỉ là nói cho cậu một tiếng, ngày mai tự mua đồ ăn sáng đi.”Ngô Cảnh An buồn bực, “Nói cứ như tôi ngóng cậu đến để cọ cơm ấy.”Hứa Huy không nói lời nào, cứ cười ha ha không ngừng.“Cậu cười cái gì, tôi không thiếu hai đồng tiền kia, lần sau cậu tới, tôi trả tiền cơm cho cậu.”“Sao vậy, lại giận, không ngờ cậu xấu tính thế!”Có người đối xử với mình như thế, tính tình tốt mới là lạ, “Thôi, Hứa thiếu, lần sau ngài tới, bóng đèn hai ngàn tám trăm wat là tôi liền cứ ở lỳ đó không đi, xem ngài làm sao.”“Ha ha, hai ngàn tám trăm wat, cậu còn không nổ mất! Ha ha…”Tiếng cười của Hứa Huy trong sáng trong trẻo, như một dòng nước ấm, trong đêm khuya lạnh lẽo tiến vào trong lòng Ngô Cảnh lại, cảm giác, người này, có chút nguy hiểm. có giỏi thì bẻ thẳng tôi