có giỏi thì đừng chết

- Tên giặc sói đầu, mi đừng hành hạ ta làm chi, có giỏi thì giết ta ngay đi! Bành hòa thượng vừa cười vừa đáp: - Người xấu xí như ngươi, ta không dám ra tay giết đâu. Chỉ sợ mi xuống âm phủ làm cho muôn vàn ác qụ hoảng sợ mà chạy lên trên này thì nhân gian khốn khổ. Ebook Có Giỏi Thì Đừng Chết của tác giả YY Đích Liệt Tích. Thể loại: Hiện đại, hư cấu, kinh tủng huyền nghi, hoan hỉ oan gia, Phúc hắc lạnh lùng quái gở công X Ôn thiện tạc mao lãnh đạm thụ, 1×1, HE Có Giỏi Thì Đừng Chết (YY Đích Liệt Tích) Chương 57 : Cốt nhục – tứ:Bóng lưng trong mộng kia mơ hồ không rõ, thoạt nhìn còn có chút hơi cong, nhưng đây cũng là bóng lưng anh quen thuộc nhất, bắt đầu từ lúc nhỏ, anh chính là đi theo bóng lưng gầy gò không cường tráng này mà lớn lên.Lâm Thâm biết mình là đứa Từ khoá: Đọc truyện Có Giỏi Thì Đừng Chết full, chương 1, chương cuối. Có Giỏi Thì Đừng Chết wattpad truyện full sstruyen truyencv medoctruyen, metruyenchu nội dung truyện Có Giỏi Thì Đừng Chết review, Có Giỏi Thì Đừng Chết Mangatool Wikidich Truyencuatui truyenfull webtruyen truyenyy , nghe audio Có Giỏi Thì Đừng Chết Chương 57: Có giỏi thì đến làm chết tôi đi! Yến Thanh Ti lỡ đãng đáp lại: "Ồ! Có thể là không cẩn thận tắt mất nha." Nhạc Thính Phong quát lên: "Yến Thanh Ti." Chai nước trong tay bỗng bị cô ném mạnh xuống đất, giọng cô trở nên đầy giận dữ: "Là tôi cố ý tắt Có Giỏi Thì Đừng Chết chương 64 | Đọc Chương 64 - Hung Thủ -Nhất full - doc truyen CA Gioi ThA Dung Chet chương 64 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi Vay Tiền Online H5vaytien. Có giỏi thì đừng chết Tên gốc Hữu chủng nhĩ biệt tử Tác giả YY Đích Liệt Tích Thể loại Hiện đại, hư cấu, kinh tủng huyền nghi, hoan hỉ oan gia, 1×1, HE Tình trạng Hoàn – 74 Chương + PN Văn án Một ngày nào đó, người giữ rừng đang cố gắng khuyên nhủ một tên đang muốn tự sát . “Sinh mệnh rất quý giá.” “…” “Từ xưa đến nay, biết bao nhiêu người muốn được trường sinh bất lão, Tần Thủy Hoàng a, Lý Thế Dân a…” “…” “Phải , sinh mệnh cũng vậy, giống như màng trinh của con gái chỉ có một cái duy nhất, đã mất thì không bao giờ … có thể hồi phục được nữa .” “… Bây giờ cái ngàn vàng ấy cũng có thể tái tạo mà …” “== Thúi lắm! Tóm lại tôi nói cho cậu biết, đừng có bày đặt chạy tới chỗ này tự sát! Mẹ nó, có biết lão tử nhặt xác của mấy người vất vả lắm không , lão tử là người giữ rừng, không phải nhặt xác chết ! Vì sao ngày nào cũng có nhiều thi thể cho lão tử nhặt vậy chứ!” Tên tự sát nhìn ánh mắt táo bạo của người giữ rừng, quay đầu, u buồn nói —— “Bên này phong cảnh đẹp.” Đẹp, em, gái , cậu ! Là người quản lý của Lâm Nghiệp Lục Hồ, tôi tuyệt đối không để chuyện này xảy ra . Ps cái văn án ==+ chém bừa đó. Biên tập đánh giá Hách Phúng rốt cuộc cũng tìm được công việc, nhưng công việc này có chút kỳ quái, mỗi ngày phải đi theo thủ trưởng mặt than tuần tra núi rừng không nói, vì sao luôn phải nhặt thi thể trở về? Đến tột cùng có bao nhiêu người muốn chạy tới nơi chim không thèm ị này tự sát a! Tên Lâm Thâm mặt than này, dựa vào cái gì nói với cậu thì như cái núi băng, gặp người khác thì cười sáng lạn như vậy chứ! Ở trong khu rừng này Hách Phúng và Lâm Thâm mỗi ngày thức dậy rời giường đi nhặt xác, một cuộc sống “tốt đẹp” làm sao … Con người sau khi chết, sẽ để lại thứ gì? Xúc động nhất là dù sống hay chết , người sống vẫn sẽ nhớ đến người chết, không muốn người khác đau khổ nhưng sao cứ mãi đâm đầu vào cái chết? Vài lời tâm sự vì truyện này đã có bạn đào rồi nhưng bỏ dở, nên chủ nhà chỉ lấp hố tiếp theo thôi, không đào lại. Mục lục Nhà Phong Vân Minh Nguyệt nhà mới BLZ Group Chương 1 Ngày này năm sau là ngày giỗ Chương 2 Nghiệp chướng Chương 3 Nguyên nhân bắt đầu Chương 4 Tìm người chết 1 Chương 5 Tìm người chết 2 Chương 6 Tìm người chết 3 Chương 7 Tìm người chết 4 Chương 8 Tìm người chết 5 Chương 9 Tìm người chết 6 Chương 10 Ảnh ngược trong nước 1 Chương 11 Ảnh ngược trong nước 2 Nhà ~Phù Dung Các~ Chương 12 Ảnh ngược trong nước 3 Chương 13 Ảnh ngược trong nước 4 Chương 14 Ảnh ngược trong nước 5 Chương 15 Ảnh ngược trong nước 6 Tên gốc Hữu chủng nhĩ biệt tử -有种你别死 Tác giả YY Đích Liệt Tích Thể loại Hiện đại, hư cấu, kinh tủng huyền nghi, hoan hỉ oan gia, Phúc hắc lạnh lùng quái gở công X Ôn thiện tạc mao lãnh đạm thụ, 1×1, HE Tình trạng Hoàn – 74 Chương + Phiên ngoại Tình trạng edit Hoàn 74c+PN 07/08/2016 Edit Chương 01-12 Chương 13-end Tiểu Tịch Tịch Beta Linh Viên, Min, Tiêu tỷ Nguồn Xà Viện Lưu ý Đây là lần đầu tiên mình edit nên sẽ cố gắng để không quá khó hiểu . Mong các bạn đừng đem ra khỏi đây . Nếu có những chỗ cần sửa mong các bạn nhắc mình , mình sẽ tiếp thu ý kiến mọi người >v< Bản dịch phi thương mại và chưa có sự cho phép của tác giả Bản dịch chỉ đúng từ 80-90% ————– Văn án Một ngày nào đó, người giữ rừng đang cố gắng khuyên nhủ một tên đang muốn tự sát . “Sinh mệnh rất quý giá.” “…” “Từ xưa đến nay, biết bao nhiêu người muốn được trường sinh bất lão, Tần Thủy Hoàng a, Lý Thế Dân a…” “…” “Phải , sinh mệnh cũng vậy, giống như màng trinh của con gái chỉ có một cái duy nhất, đã mất thì không bao giờ … có thể hồi phục được nữa .” “… Bây giờ cái ngàn vàng ấy cũng có thể tái tạo mà …” “== Thúi lắm! Tóm lại tôi nói cho cậu biết, đừng có bày đặt chạy tới chỗ này tự sát! Mẹ nó, có biết lão tử nhặt xác của mấy người vất vả lắm không , lão tử là người giữ rừng, không phải nhặt xác chết ! Vì sao ngày nào cũng có nhiều thi thể cho lão tử nhặt vậy chứ!” Tên tự sát nhìn ánh mắt táo bạo của người giữ rừng, quay đầu, u buồn nói —— “Bên này phong cảnh đẹp.” Đẹp, em, gái , cậu ! Là người quản lý của rừng Lục Hồ, tôi tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra . ————— Biên tập đánh giá Hách Phúng rốt cuộc cũng tìm được công việc, nhưng công việc này có chút kỳ quái, mỗi ngày phải đi theo thủ trưởng mặt than tuần tra núi rừng không nói, vì sao luôn phải nhặt thi thể trở về? Đến tột cùng có bao nhiêu người muốn chạy tới nơi chim không thèm ị này tự sát a! Tên Lâm Thâm mặt than này, dựa vào cái gì nói với cậu thì như cái núi băng, gặp người khác thì cười sáng lạn như vậy chứ! Ở trong khu rừng này Hách Phúng và Lâm Thâm mỗi ngày thức dậy rời giường đi nhặt xác, một cuộc sống “tốt đẹp” làm sao … Con người sau khi chết, sẽ để lại thứ gì? Xúc động nhất là dù sống hay chết , người sống vẫn sẽ nhớ đến người chết, không muốn người khác đau khổ nhưng sao cứ mãi đâm đầu vào cái chết? p/s Vì bộ này có nhà đào hố rồi nhưng bỏ dở nên mình tiếp tục làm , không làm lại . ———– Spoil by Tinhvặn Đầu tiên phải nói . . . mình bị văn án lừa, nừa tềnh rất ngọt. Nhìn văn án xem, thật là hài hước, mình tưởng nó là truyện hài. Ừ thì bạn thụ khá nhoi, anh công mặt than buồn tao, cặp này thì cũng hài hài rồi, nhưng cái không khí nó âm u bờ tờ lắm hic. So với các vụ án giết người máu me thì truyện này mở ra một cánh cổng khủng bố khác hẳn, đó là . . . người tự sát. So với chủ động đi giết người với đủ mưu mô chước quỷ, trong truyện xuyên suốt những người muốn đi tìm chết, với những nỗi niềm khác nhau, có thể là tự nguyện, có thể là quá tuyệt vọng, có thể là muốn đi tìm một thế giới tốt đẹp hơn, có thể là bị bắt buộc, có thể là hận thế giới này, tóm lại là đủ các lý do để tự sát. Nói thật ra khi coi truyện này phải chuẩn bị tinh thần, dây thần kinh yếu quá thì đừng xem, lỡ bị nhiễm chơi dại như mấy người tự sát trong này là toi đời. Bởi vì các câu hỏi về cái chết trong truyện rất thấm’, người xem cần có cái đầu bình tĩnh để không đồng tình theo nhé. Và sau khi đọc xong, kết luận của mình với người tự sát là họ cô đơn. Đúng vậy, họ tự sát chưa chắc vì yếu đuối, đáng khinh bỉ, mình cảm thấy họ cô đơn thì đúng hơn. Cô đơn vì không thể dung nhập vào xã hội, vì bị người xa lánh tạo nên áp lực, vì mất đi người mình thương yêu không chịu nổi cú sốc, vì ánh mắt người xung quanh. Tóm lại họ quá để ý đến người khác, không thể chịu nổi cô đơn một mình nên họ tự sát để giải thoát. Nội dung truyện thì một ngày đẹp giời, thụ đi kiếm việc làm, leo núi gặp anh công. Sau một hồi bị dụ, thụ chấp nhận làm người gác rừng, công việc hằng ngày là đi tuần tra, vác xác mấy kẻ ngu nông nỗi về, và nấu ăn, đấu võ mồm với anh công. Lúc đầu thụ sợ xác chết lắm, nhất là loại có giòi, mặt xanh ói thấy thương luôn. Nhưng nhìn riết rồi quen, thụ có thể bình tĩnh phun tào, cùng công hốt xương, còn tạo hình nghệ thuật cho bộ xương nữa. Cuộc sống trong ngôi nhà gỗ rộn rã tiếng cười, thụ luôn nhảy cẫng lên muốn cho công biết mùi nhưng lần nào cũng bị anh công người – nguyên – thủy cho ăn bồ hòn ngọt xớt, cái tướng thụ nó lộ rõ rành rành. Tiếc nuối là truyện này trong veo thấy đáy, mãi đến cuối hai người mới xác định quan hệ, cả truyện toàn là gian tình thôi, một nụ hun còn chưa có ôm mặt. Anh công mặt lạnh nhưng trong lòng ôn nhu lắm cơ, tất nhiên là tùy người. Thụ luôn cười hì hì nhưng trong bụng lạnh băng, từ khi quen công thì đặt ảnh lên vị trí number 1 hồi nào không hay, bắt đầu vứt mặt nạ cười đi, toàn tạc mao với bản tính thật của mình, rất bênh anh công, ai mà ra chiều ăn hiếp xa lánh ảnh là thụ sa sầm mặt, xù lông ngay. Anh công toàn giả ngu để dụ thụ, thích người ta nhưng không tỏ rõ liền, những cử chỉ thân mật thấm dần từng ngày, khiến thụ bất giác quen hơi, anh công mà xa vắng chút xíu là bắt đầu bứt rứt nhớ nhung. Tóm lại truyện này khá hay, mới mẻ về mặt tâm lý phạm tội. ————– Link Chương 01-12 đã xóa Link Chương 13-end Link wattpad CHÍNH CHỦ Chương 13-end —————- Chú ý Chủ nhà có share word Thực đơn bữa sáng hôm nay là trứng ốp la. Chiên trứng ốp la thì không được bỏ quá nhiều dầu nhưng cũng không thể bỏ quá ít, lòng đỏ phải vừa chín tới, không được chín dầu sôi trong chảo kêu vang từng đợt, hương thơm nhẹ nhàng bay người đứng trước bếp một tay cầm một quyển sách, tay còn lại thì tiếp tục xóc chảo, lẩm bẩm “Một ít muối.”“Tiêu, bỏ cũng được không cho vào cũng được …”Lúc Lâm Thâm từ trong phòng đi ra, thì thấy một bóng người cao gầy đứng ngay phòng bếp, giống như là mụ phù thủy vừa lẩm bẩm vừa đảo cái chảo trong tay.“Này, anh có ăn cay được không?” Người nọ nghe thấy tiếng bước chân của anh, quay qua hỏi một Thâm lắc đầu, lại thấy đối phương không có quay người lại mới mở miệng nói “Tôi thích ăn lạt.”“OK.”Hách Phúng đáp lại, năm phút sau cậu bưng ra một đĩa trứng ốp la đặt trên bàn, trứng ốp la hiện ra màu vàng, giòn mà không khét, mềm mà không dai. Nhìn kỹ, lòng đỏ chính giữa vẫn còn lay động, thật làm người ta muốn động đũa ngay.“Có sữa không?”Lâm Thâm chỉ chỉ tủ lạnh, Hách Phúng chạy qua, chỉ nhìn thấy một bình sữa, nhìn đến hạn sử dụng thì phát hiện còn vài ngày nữa là hết, nếu không uống chỉ sợ nó sẽ cậu cầm ly và sữa về, thấy Lâm Thâm vẫn chưa động đũa, chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa trứng, như đang nghiên cứu gì đó.“Như thế nào, có phải tay nghề của tôi rất khá không?”Lâm Thâm ngẩng đầu, nghĩ rồi lại nghĩ.“So với hôm trước nấu cơm thành cháo, với món “Cơm muối” hôm qua, cái này tôi không thể tin là cậu làm.”Cái này có được xem như là khen không vậy?Hách Phùng cười tủm tỉm, ai thèm quan tâm tới anh ta, cậu cứ coi như là lời khen mà nhận thôi.“Tiến bộ của tôi mắt thường cũng có thể nhìn thấy.”Cậu đổ sữa ra ly đặt trước mặt hai người “Còn hơn lúc trước ngày nào cũng ăn mì ăn liền, gặm bánh mì khô, bây giờ anh nên biết thỏa mãn đi.”Nhớ tới ba bữa “cơm” một ngày của tuần trước, Hách Phúng bày tỏ quả là chuyện kinh dị trong những truyện kinh công tác đầu tiên, Lâm Thâm tận tình làm hết chức trách của một người chủ nhà – nấu hai gói mì thịt bò cà chua cho cậu. Khi đó Hách Phúng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Lâm Thâm là không thời gian nấu cơm, nhanh chóng ăn mà ngày hôm sau, điểm tâm sáng hay cơm trưa gì cũng là mì ăn liền thịt bò cà chua, rốt cuộc Hách Phúng cũng bùng cháy.“Chúng ta có thể đổi món khác được không?” Hắn đó Lâm Thâm đứng trong bếp tự hỏi một chút rồi bỏ hai gói mì thịt bò cà chua trong tay xuống, Hách Phúng còn chưa kịp vui mừng, chỉ thấy anh mở một ngăn tủ khác, lấy ra hai gói mì thịt bò dưa từ lúc đó, Hách Phúng đã ngộ ra một chân lý, ở trong đầu của Lâm Thâm đổi món khác đồng nghĩa với đổi loại mì ăn liền khác, bởi vì cái thằng cha sống hơn hai mươi mấy năm trên đời này chỉ biết nấu duy nhất một món – MÌ ĂN LIỀN!!!Sau đó, thức ăn của hai người được Hách Phúng mạnh mẽ giành giật để phụ trách, trải qua nhiều cuộc thí nghiệm, cuối cùng chỉ trong vài ngày cũng có thể làm ra món ăn có thể nuốt đó, Hách Phúng thoát khỏi tra tấn của mì ăn liền và cơm cháy.“Cậu từng học nấu ăn à?” Lâm Thâm gấp một miếng trứng, lòng đỏ không cẩn thận bị anh chọc vỡ, từ từ chảy Phúng đau lòng nhìn anh lãng phí mỹ thực, thuận miệng trả lời “Không có, anh cũng thấy mà mấy ngày nay tôi mới học.”Bỏ vào miệng thêm một miếng trứng, Lâm Thâm bình luận “Vậy thì cậu rất có năng khiếu.”“Ha ha.” Hách Phúng không biết gì là khiêm tốn, nói “Cám ơn, anh là người thứ một trăm lẻ một nói như vậy.”Lâm Thâm dừng nhai, đánh giá cậu, thấy Hách Phúng vẻ mặt cực kỳ chân thật, hoàn toàn không giống như có ý khoe khoang hay là đang nói trăm lẻ một, lần nào cậu ta cũng đếm à? Còn một trăm người trước đó, rốt cuộc là khen cậu cái gì? Nói như vậy, cậu không biết ngượng à?Nghĩ nghĩ một lúc, Lâm Thâm vẫn đem lời trong miệng định nói nuốt xuống. Vì ba bữa ăn mà suy nghĩ, anh quyết định tiếp tục im xong bữa sáng, Hách Phúng cho rằng hai người lại bắt đầu đi tuần tra như mọi khi. Khu rừng Lục Hồ này chiếm diện tích rất lớn, với tốc độ của người bình thường mà tuần tra, tối thiểu cũng phải mất ba ngày, cho nên bình thường Lâm Thâm đều mang theo anh tuần tra một nơi, sau đó lại chuyển sang nơi khác, cứ như vậy mọi một chỗ trong khu rừng đều được tuần tra một thứ nhất công tác, không biết do vận khí tốt hay do nhân phẩm tốt, Hách Phúng không gặp phải một thi thể nào cả, bọn họ giống như người giữ rừng bình thường, chỉ đơn giản tuần tra rừng mà này làm cho cậu không khỏi nghi ngờ, chuyện trước đó có phải là lỗi giác của cậu hay không, trong rừng này kỳ thật cũng không có nhiều người luẩn quẩn trong lòng muốn đi tìm cái hôm nay sau khi giải quyết xong bữa sáng, việc đầu tiên mà Lâm Thâm làm lại không phải là gọi cậu đi tuần.“Cái gì… xuống núi?” Hách Phúng kinh này Lâm Thâm đã thay quần áo rồi, gần như lúc bình thường anh chỉ mặc áo tay dài sẫm màu, thời gian làm việc thì thay đồng phục của kiểm lâm.“Xuống núi.” Lâm Thâm nói, không thèm giải thích lý do cho Hách Phúng. “Một phút sau xuất phát.”Nói xong, anh đã đi ra ngoài cửa. Hách Phúng chỉ kịp quay qua thay đồ, ra khỏi nhà đã thấy Lâm Thân tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Nhìn thấy cậu đi ra, Lâm Thâm cũng không quay đầu lại, giống như đã nghĩ rằng Hách Phúng sẽ lập tức đuổi lòng thầm mắng một câu, Hách Phúng chạy chậm đuổi theo anh.“Vì sao lại xuống núi?” Hách Phúng mắt cậu, Lâm Thâm là biểu tượng hoàn hảo cho trạch nam ở trong rừng, nếu không tuần tra rừng, anh cũng không thèm bước ra khỏi nhà nửa bước.“Làm một chút công tác chuẩn bị.” Lâm Thâm đáp “Sắp tới sẽ là thời kì cao điểm mỗi năm một lần, chúng ta phải xuống núi chuẩn bị một chút.”Thời kì cao điểm?Sắc mặt Hách Phúng tái nhợt, ngàn vạn lần làm ơn đừng là thứ mà cậu đang nghĩ đến. Nhưng đồng thời cậu cũng có dự cảm, thứ mà Lâm Thân nói đến nhất định là thứ mà cậu không muốn đối mặt nhất. Bi kịch chính là Hách Phúng biết dự cảm của mình chính là cái thể loại tốt thì không linh, mà cái xấu lúc nào cũng núi, hai người đi gần hai tiếng mấy, tuy rằng trong rừng không giống như sơn đạo quanh co, nhưng cũng không dễ đi. Đợi cho đến khi đến được trấn nhỏ dưới núi, đã đến giờ cơm Thâm dẫn theo Hách Phúng không vào trong trấn, mà đi về phía đồn công an bên ngoài, hình như đang trao đổi công việc với cảnh sát. Sau khi Lâm Thâm đi vào, anh bảo Hách Phúng lên trấn mua chút sữa và gia vị, mấy thứ này trong nhà gần hết Phúng liền hí hửng cầm tiền của công đi mua sắm. Bởi vì cậu là người mới đến, bộ dạng lại đẹp trai, ở trong trấn nhỏ này khiến không ít người chú ý. Trong đó có 80% đến từ nữ nhân, 10% đến từ nam nhân, 10% còn lại là của con Phúng chưa bao giờ đem con nít chia ra thành đàn ông hay phụ nữ, bởi vì trong mắt cậu tất cả phụ nữ dù già hay trẻ đều trong phạm vi đi săn của mình, nhưng mà nếu đem mấy cô bé chưa đầy mười hai tuổi xếp vào, không khỏi quá mức cầm thú. Cho nên Hách Phúng nhận định phụ nữ bình thường đều là mấy cô trên mười thật, chuyện này cũng không phải cầm thú lắm. Vơn, không hề cầm thúTrên trấn chỉ có mấy cửa hàng, đều là nhà dân tự mở, Hách Phúng tùy tiện tìm một nhà, vừa vào cửa liền cười lễ phép với cô chủ tiệm. Sau đó dưới con mắt vừa tò mò vừa e lệ, chọn một loạt các phút sau, cậu đem một đống lớn dầu, muối, tương, giấm bình bình hủ hủ đưa ra tính tiền, cô chủ tính năm mươi sáu đồng. Hách Phúng đưa một trăm chẵn, thối lại năm mươi.“Ai da, vừa lúc không có tiền lẻ. Tiểu ca, tiền này coi như thiếu nha, lần tới lại đến mua.” Cô chủ tiệm cười đến sáng lạn.“Như vậy sao được?” Hách Phúng mỉm cười, để lại một bình nước tương tám đồng “Không thể để cô làm ăn lỗ vốn được, thưa quý cô.”Chủ tiệm sống gần mấy mươi năm, lần đầu tiên có người gọi mình là quý cô, ánh mắt kia cũng biến thành xuân Phúng cười mỉm, thể hiện phong cách cực kỳ ga lăng của một quý ông, sau đó gật đầu một cái, không nói thêm nữa, rời có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng dính sau lưng mình, chút ít tiền lẻ này không phải nhiều nhặn gì. Không thể vì lợi ích nhất thời mà chiếm chút tiện nghi, không phù hợp với nguyên tắc của Hách Phúng. Chuyện cậu thích làm nhất chính là thả dây dài câu cá chừng lần sau đến nơi này, cô chủ tiệm kia sẽ thân thiện hơn rất nhiều. Sau vài lần tiếp xúc, Hách Phúng sẽ có thêm một người bạn nhiệt tình lại hiếu khách lại biết đủ mọi chuyện trong trấn, muốn dung nhập vào cái trấn nhỏ này, hoặc tin tức gì trong trấn cũng sẽ tiện như, quan hệ của Lâm Thâm với những người trong trấn rốt cuộc là như thế nào?Việc này cho dù không thể đi hỏi người thật, Hách Phúng cũng chỉ biết từ từ mà tìm theo một đống bao lớn nhỏ, tâm tình Hách Phúng không tồi, đang muốn đi qua đường lại bị người phía sau đụng phải. Tình huống báo động đỏ, vì để giữ thăng bằng, Hách Phúng chỉ có thể nghiêng qua bên trái. Mấy cái bao trong tay theo quán tính chuẩn bị tiếp xúc thân mật với bờ tường, thế này thì mấy chai lọ trong đó chẳng phải bể tan tành sao?Một bàn tay vững vàng vươn đến, đầu tiên là giữ lấy mấy cái bao, sau đó mới đỡ Hách Phúng.“Đi đứng cũng không xong.” Tiếng của Lâm Thâm truyền Phúng không thèm để ý tới cái thằng cha coi đồ vật quan trọng hơn người kia, việc đầu tiên mà cậu muốn làm nhất là xem coi rốt cuộc là ai lại lỗ mãng như vậy, cậu lớn chần dần như thế đi trên đường, vậy mà cũng ráng đụng cậu cho chờ cậu ngẩng đầu thì đã không còn ai, cả con đường dài chỉ có hai người – cậu và Lâm Thâm.“Không cần nhìn, người đã chạy xa.”Lâm Thâm tiếp nhận mấy cái bao.“Nó cũng không cao, hình như là con nít.” Lại nhìn con đường phía trước, Lâm Thâm giả vờ bí ẩn nói “Chạy lên núi, nếu vận khí tốt, trên đường chúng ta có thể gặp nó.”Hách Phúng sửng sốt “Ý của anh là?”“Người nơi khác, đi lại vội vàng, một mình chạy lung tung ở sau núi.” Lâm Thâm phớt lờ cầm mấy bao đồ đi về phía trước. “Cậu cho rằng còn có thể là gì?”“Vậy anh…” Hách Phúng muốn hỏi anh Anh không vội sao, không thèm quan tâm sao? Cho dù không có gì, nhưng nhiều thêm một thi thể phải vác về cũng là gánh nặng công việc nha.“Người một lòng tìm chết, ai cũng không ngăn được.” Lâm Thâm dùng khóe mắt liếc nhìn cậu “Hơn nữa nó sống hay chết, liên quan gì đến tôi?”“…”“Còn nữa, vừa rồi tôi quên nói, hết trong đây cũng chỉ có 48 đồng, cậu mới đưa tôi có 50 đồng.”“Còn hai đồng tôi mua kẹo cao su, được chưa?”Lâm Thâm gật gật đầu “Tiền lương tháng sau lấy trừ lại.”Hách Phúng đã không còn nói gì được, chính là cuốn sổ nhớ nhỏ trong lòng lại yên lặng bổ sung Lâm ThâmThuộc tính mặt nóng tâm lạnh, tính toán chi liNhững thông tin khác Còn chờ khai người tiếp tục theo đường cũ đi lên núi. Đến nửa đường thì …“Kẹo cao su.”“Cái gì?”“Cho tôi một cái.”“…”Facebook Comments Sau khi lấy hết quần áo, Hách Phúng ôm thau đồ vào nhà, đã thấy Lâm Thâm và tiểu quỷ kia ngồi đối mặt quỷ sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên còn chưa thoát khỏi bóng ma ám ảnh lúc nãy. Thấy Hách Phúng vào nhà, bả vai nó run lên, đầu tiên sợ hãi, rồi lại biến thành phẫn nộ và bất Phúng nhấp nháy miệng, mang theo thau quần áo đã bị ướt đi về phía bọn họ.“Vị của quần lót như thế nào?”Cậu đi ngang qua tiểu quỷ không chút hoang mang phun ra một đòn thâm hiểm. Thân hình nhỏ nhắn cứng đờ, quay qua không thèm nhìn Phúng cười trộm trong lòng, mấy thằng nhóc đang trong thời kỳ phản nghịch kiểu này mười năm trước đã không phải là đối thủ của cậu.“Mấy người, mấy người đang giam giữ người trái phép!” Đôi bên im lặng thật lâu, rốt cuộc vẫn là tiểu quỷ mở miệng trước “Giam giữ trẻ vị thành niên sẽ ngồi tù đó! Coi chừng tôi đi tố cáo các người.”Thật là ranh con láo toét, ỷ vào vốn hiểu biết ít ỏi với việc mình nhỏ tuổi thì không xem ai ra gì. Hách Phúng nhìn Lâm Thâm không định động đậy, chẳng còn cách nào khác, tự cậu phải lên sân khấu thôi.“Vậy à? Ở đâu có giam giữ trái phép vậy?” Cậu ra vẻ khó hiểu nhìn trái nhìn phải “Hơn nữa anh mày cũng chả thấy có đứa trẻ vị thành niên hồn nhiên, trong sáng nào cả, nơi này chỉ có một…” Cậu nhìn thằng nhóc kia, khẽ cười một tiếng.“… Một thằng nhãi nhát gan muốn tự sát, bị bọn anh tóm được thôi.”“Ông nói cái gì… ông là… ” Tiểu quỷ há mồm vừa định văng tục, lại nhìn thấy trong tay Hách Phúng còn cầm thau quần áo, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, lời vừa ra đến miệng đành nuốt trở lại.“Con mắt nào của ông nhìn thấy tôi tự sát? Hôm nay trời đẹp, tôi đi tham quan cũng không được hả?”“Thời tiết tốt?”Hách Phúng nhìn sấm sét đánh ầm ầm ngoài cửa, mưa to đổ xuống như thác, nhìn tiểu quỷ nhíu mày.“Tối thiểu buổi sáng lúc tôi ra cửa … thời tiết cũng không tệ lắm.” Tự biết mình đuối lý, âm thanh của nó càng ngày càng nhỏ dần. “Dù sao tôi đến đây không phải để tự tử, mấy ông nói thế nào tôi cũng không nhận.”“Nói dối.”“Cái… cái gì?”Tiểu quỷ sợ hãi, Lâm Thâm nãy giờ không lên tiếng đột nhiên mở miệng, nhìn nó.“Nghe khẩu âm của nhóc, không phải là người ở đây.” Lâm Thâm nói “Nhưng nhóc lại biết rõ đường đi trên núi, rõ ràng không phải đến đây để dạo chơi.”“Lúc trước tôi đã tới đây không được sao?” Tiểu quỷ mạnh miệng.“Lần này tôi trú chân ở khách sạn dưới chân núi, hôm nay lên núi ngắm phong cảnh.” Nói xong, nó cực kỳ đắc ý, hình như cảm thấy lý do của mình không chỗ nào có thể bắt bẻ được.“Thật không? Vậy tên tiệm bán đồ ăn đối diện khách sạn tên là gì?”Lâm Thâm bất thình lình ra một cậu hỏi, đừng nói là tiểu quỷ, mà ngay cả Hách Phúng cũng đơ ra.“Sao tôi phải biết chứ? Hơn nữa, ai lại rảnh rỗi đến mức đi nhớ tên một tiệm đồ ăn nhỏ chứ.”“Sai rồi, quán đó mấy ngày trước vừa mới khai trương lại. Những người đã tới trước đó, không thể không chú ý đến bảng hiệu mới của quán, trừ khi … người đó căn bản chưa từng đến khách sạn.”“Tôi… tôi đi hơi vội nên không để ý.”“Vậy cũng phải thấy cái bảng hiệu màu gì chứ, màu đỏ nổi bật vậy mà.”“Đúng đúng, chính là màu đỏ, cái này tôi còn nhớ mà!” Tiểu quỷ giống như vớ được phao cứu sinh bắt lấy sơ hở của Lâm Thân, liên tục gật đầu, trong lòng còn chưa kịp đắc ý, bỗng thấy xung quanh tự dưng an tĩnh vừa ngẩng đầu lên, đã thấy ông chú mặt than nhìn nó như kiểu đã hiểu. Mà ở bên cạnh, ông chú xấu xa ôm thau đồ lại lắc đầu liên quỷ chả hiểu chuyện gì, hỏi “Tôi nói sai gì à? Chẳng lẽ không phải là màu đỏ, không phải vừa rồi ông cũng…”“Tất cả đều sai.”Hách Phúng lắc đầu cảm thán, ranh con mới tí tuổi đầu mà muốn đấu với Lâm Thâm biến thái, đúng là hão huyền y như truyện Một ngàn lẻ một đêm.“Đối diện khách sạn không có quán ăn nào cả, không chỉ thế, phụ cận đều là nhà dân, rất nổi bật, điểm này nhóc lại không biết.” Hách Phúng cảm thấy thật bất đắc dĩ, Lâm Thâm rõ ràng cố ý đào hố để tiểu quỷ này nhảy xuống, thằng nhóc còn không biết điều mà tình nguyện quyên sinh.“Không biết những nơi khác trên trấn, nhưng lại rất quen thuộc đường lên núi, một mình đi lên lại rất vội vàng.” Hách Phúng nhìn thoáng qua Lâm Thâm “Hơn nữa, hiện tại đây là thời điểm có rất nhiều thằng ngu đến đây muốn tự sát. Nhóc nói, chúng tôi không nghi ngờ nhóc thì nghi ngờ ai?”Tiểu quỷ sắc mặt tái nhợt, trừng lớn mắt nhìn hai người.“Mấy ông… rốt cuộc mất ông là ai?”“Là ai?” Hách Phúng cố ý dọa nó, hạ giọng nói “Công việc của chúng tôi, chính là chuyên môn xử lý những kẻ không chịu khai nhận. Bình thường còn kiêm thêm sưu tập thi thể, nhưng nếu gặp những người chưa chết hoặc chưa kịp chết.”Cậu đưa tay làm động tác cắt cổ, nói “Cũng có thể miễn phí tặng cho họ một dao.”“…”Con mắt tiểu quỷ trừng cậu như muốn lọt tròng ra, thật giống một con thú nhỏ bị kinh sợ. Hách Phúng đang cảm thấy có chút vừa lòng, nghĩ thằng ranh này cuối cùng cũng đã nghe lời, nhưng thằng nhóc đối diện đã thét một tràng, oa oa khóc rống lên.“Yêu quái! Xã hội đen!! Quân giết người!!!”Âm thanh vang vọng làm hai cánh cửa cũng rung lắc dữ dội, hai người trong phòng cũng chịu thua, không hổ là con nít, muốn khóc thì khóc, giọng thét cứ như là sấm sét, mấy tia sét đánh ầm ầm bên ngoài cũng thua xa.“Tôi bị người xấu bắt rồi! Bọn họ muốn ăn thịt người, muốn giết tôi, oa oa oa! Tôi không muốn bị chặt thành tám khúc, không muốn bị ăn thịt…”Thằng nhóc càng thét càng ly kỳ, Hách Phúng dở khóc dở cười, ma âm như vậy, lỗ tai của cậu thật sự không thể chịu nổi nữa. Nếu như không dỗ cho nó im, thằng nhóc này chắc khóc hoài đắc dĩ, cậu chỉ có thể quay đầu cầu cứu Lâm Thâm không nói gì, nhưng ánh mắt của anh đã viết rõ – tự làm tự giải van anh! Làm cho nó khóc anh cũng có phần chứ bộ! Hách Phúng khổ không nói nên lời, chỉ có thể ra điều kiện “Giải quyết được nó, tôi thiếu anh một lần ân tình.”Lâm Thâm nhíu mày.“Lúc trước tôi còn nợ anh, tôi giúp anh mua… giúp anh giặt quần lót một trăm lần.”“Hai trăm lần.”Cái gì?!Lâm Thâm thản nhiên nói “Giờ cái gì cũng tăng giá.”“… Được, anh bắt nó im thì thành giao.” Hách Phúng cắn răng, không còn cách nào đành phải thỏa Thâm nhìn cậu xem thường – cậu nghĩ tôi là ai, nhìn tiểu quỷ đối diện, tà tà nói“Lời cậu ta nói rất đúng, chức trách của chúng tôi là đi nhặt xác.”Tiểu quỷ còn khóc lớn hơn nữa! Hách Phúng trừng anh, kêu anh khuyên nó, không phải nhờ anh bôi đen Thâm không thèm nhìn đến cậu, tiếp tục nói “Có điều, bình thường mấy cái chúng tôi vác về đã bắt đâu phân hủy sinh giòi, thậm chí có thi thể đã hóa thành xương trắng, hoặc nói là bộ xương khô. Có nhiều tử thi khi chúng tôi tìm được, đã bị dã thú gặm vài phần, nhất là mấy đứa nhỏ như nhóc vậy. Mấy con sói hoang và báo trên núi thích nội tạng con nít lắm. Sau khi nhóc chết, dã thú sẽ cắn bụng nhóc ra, lôi nội tạng ra ăn sạch sẽ, rồi ăn tay chân, cuối cùng chỉ để lại một cái đầu trống trơn.”“Ở đây quả thật là có quái vật ăn thịt người, nhưng không phải chúng tôi, mà là ở trong cánh rừng ngoài kia.”Lâm Thâm nhìn tiểu quỷ “Trước khi nhóc tự sát, có thể đã trở thành đồ ăn cho dã thú. Nhưng tôi nghĩ nhóc không ngại đâu, dù sao cũng phải chết, chết vô ích cũng vậy, chi bằng làm thức ăn cho dã thú no bụng còn có ý nghĩa hơn.”Nói rồi, anh đứng lên, lôi tiểu quỷ ra ngoài.“Nếu nhóc thật sự muốn đi tìm cái chết, hiện tại có thể đi rồi. Tôi cam đoan không đến một đêm, cả người nhóc một mảnh cũng không còn, hài lòng không?”Tiểu quỷ đã bị dọa đến muốn khóc cũng khóc không được, sắc mặt xanh mét.“Sao không đi, ở đây làm gì?” Lâm Thâm quay đầu lại nhìn quỷ nắm chặt cái bàn không chịu bỏ ra, thậm chí không thèm để ý tới những hiềm khích lúc trước quay về phía Hách Phúng, dùng ánh mắt cầu cứu. Xem ra so với Hách Phúng, nó cuối cùng cũng đã biết trong nhà này ai mới là kẻ biến thái nhất.“Không… không… không muốn mà…” Thấy Hách Phúng thờ ơ với lời cầu cứu nó, tiểu quỷ rốt cục cũng sợ hãi như một thằng nhóc bình thường. Cái gì cậy mạnh, cái gì tâm kế, đều quẳng ra sau đầu.“Tôi không muốn làm mồi cho dã thú, oa oa, chú ơi đừng đem con cho dã thú.”Khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến toàn là nếp nhăn, dồn lại thành một chỗ, một bên chảy nước mắt một bên nấc cục.“Tôi… hic… không muốn chết… hic. Không cần đem tôi… hic… cho dã thú, Oa oa… Mẹ tôi không cần tôi, mấy người cũng ăn hiếp tôi… tôi còn sống trên đời này làm gì nữa… Oa oa.”Nhìn thằng nhóc chỉ mới có 13, 14 tuổi khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum, Hách Phúng thở dài, đi ra kéo tay thằng nhóc đang bị Lâm Thâm cầm bé như nhìn thấy cứu tinh, lập tức nhào vào ngực cậu khóc thút thít, thân thể nho nhỏ run lên, làm cho người khác cảm thấy thương xót.“Không được khóc.”“Oa oa oa oa…”“Khóc nữa, chú bảo chú mặt than đưa con ra ngoài cho dã thú ăn đó nha.”“Đừng… hic…” Thằng nhóc nấc cục một cái thật to, liều mạng che miệng mình lại, mở to hai mắt không dám khóc nữa. Sợ Lâm Thâm sẽ đem nó ra ngoài, nó sợ hãi trộm liếc sắc mặt của hai Phúng dở khóc dở cười, tiểu quỷ lúc này đáng yêu hơn lúc nãy cả trăm lần.“Ngoan ngoãn trả lời vấn đề của chú, biết không?”“Ưm, dạ.”“Nhóc tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi?”“Khâu Thước, mười… mười hai tuổi.”Còn nhỏ hơn cậu nghĩ nữa chứ.“Vì sao lại muốn lên núi?”“Không ai để ý con, mẹ cũng không cần con.” Sắc mặt Khâu Thước ảm đạm xuống “Dù sao cũng không ai quan tâm sống chết của con, con nghĩ không bằng chết để quên đi.”“Vì sao muốn đến đây để tự tử?” Lâm Thâm ở một bên Thước tựa hồ rất sợ anh, thành thật đáp “Bởi vì con đặt câu hỏi trên mạng. Mọi người ai cũng nói tự tử ở nơi này là thích hợp nhất, phong cảnh đẹp, lại ít người.”“Mọi người?”Hách Phúng nhíu mày “Ý nhóc chỉ ai?”“Mọi người chính là…” Khâu Thước mở to hai mắt, vẻ mặt khờ dại vô tội nói “Chính là những người giống con. Bọn họ tốt lắm, lần này con đi, cũng là ý kiến của bọn họ, là bọn họ nói chỗ này cho con.”Hách Phúng ngẩng đầu, nhìn Lâm mắt bọn họ đều là những suy nghĩ sâu xa và nghi lưng tiểu quỷ muốn chết này, còn có nội tình Comments Giới thiệu Thể loại Hiện đại, hư cấu, kinh tủng huyền nghi, hoan hỉ oan gia, Phúc hắc lạnh lùng quái gở công X Ôn thiện tạc mao lãnh đạm thụ, 1×1, HE Edit Hàn Dạ Tuyết, Tiểu Tịch Tịch Beta Linh Viên, Min, Tiêu tỷ Một ngày kia, khi người giữ rừng cố gắng khuyên nhủ một tên đang cố gắng tự sát. “Sinh mệnh thực sự rất quý giá” “…” “Từ cổ chí kim, ai ai cũng muốn được trường sinh bất lão a! Không tính đâu xa chính như Tần Thủy Hoàng, Lý Thế Dân a….” “…” “Đúng như vậy, sinh mệnh giống như màng trinh của người thiếu nữ, chỉ có một cái duy nhất, mất rồi thì chẳng thể nào phục hồi được nữa” “Cái ngàn vàng hình như cũng đã tái tạo được mà” “== Thúi lắm! Tóm lại tôi nói cho cậu biết, đừng có bày đặt chạy tới chỗ này tự sát! Mẹ nó, có biết lão tử nhặt xác của mấy người vất vả lắm không, lão tử là người giữ rừng, không phải nhặt xác chết! Vì sao ngày nào cũng có nhiều thi thể cho lão tử nhặt vậy chứ!” Tên tự sát nhìn ánh mắt táo bạo của người giữ rừng, quay đầu, u buồn nói —— “Bên này phong cảnh đẹp.” Đẹp, em, gái, cậu! Là người quản lý của rừng Lục Hồ, tôi tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra. Biên tập đánh giá Hách Phúng rốt cuộc cũng tìm được công việc, nhưng công việc này có chút kỳ quái, mỗi ngày phải đi theo thủ trưởng mặt than tuần tra núi rừng không nói, vì sao luôn phải nhặt thi thể trở về? Đến tột cùng có bao nhiêu người muốn chạy tới nơi chim không thèm ị này tự sát a! Tên Lâm Thâm mặt than này, dựa vào cái gì nói với cậu thì như cái núi băng, gặp người khác thì cười sáng lạn như vậy chứ! Ở trong khu rừng này Hách Phúng và Lâm Thâm mỗi ngày thức dậy rời giường đi nhặt xác, một cuộc sống “tốt đẹp” làm sao … Con người sau khi chết, sẽ để lại thứ gì? Xúc động nhất là dù sống hay chết, người sống vẫn sẽ nhớ đến người chết, không muốn người khác đau khổ nhưng sao cứ mãi đâm đầu vào cái chết? Hách Phúng là một tiểu tử vừa mới tốt nghiệp, khí thế hừng hực chỉ khao khát có được một công việc tốt trong tay để khẳng định bản thân. Trong một lần, đọc được thông tin tuyển dụng trên quảng cáo là Quản lý công ty lâm nghiệp Lục Hồ muốn tuyển một trợ lý dài hạn, đãi ngộ tốt, bao ăn ở, thử việc một tháng. Chính là bởi vì đọc được một mẩu tin tuyển dụng trên báo, Hách Phúng mới quyết định trèo đèo vượt suối hơn một giờ đi vào khu vực rừng rậm thâm sâu. Đơn giản là vì phần công việc có đãi ngộ tốt, bao ăn ở này – ít nhất là trên thông báo tuyển dụng viết trái hẳn với tưởng tượng của cậu, thì công việc này mang chút kì quái. Mà boss của cậu, lại là một người đàn ông hết sức kì lạ. Tóc đen phập phồng theo mỗi động tác, bồng bềnh tiêu sái, thoạt nhìn rất mềm mại, con ngươi màu nâu thuần, trong suốt sáng ngời. Từng đường nét trên mặt đều sắc sảo, rõ ràng từng góc cạnh, mũi cao thẳng, môi khẽ bậm lại, vừa nhìn là biết đây là người có tính nghiêm cẩn. Tổng thể xem ra tối thiểu cũng có thể đánh giá chín mươi lăm điểm. Hách Phúng nâng cằm bình luận nghĩ. Thuận tiện nói thêm một câu, nếu người này không phải là nam thì Hách Phúng đã nguyện ý cho anh ta một trăm điểm trai anh tuấn, nhưng tính cách lại thần kinh, đối với ai cũng tươi cười khả ái, chỉ duy đối với cậu là thái độ lại như núi băng, không những thế lại còn trước sau hung hăng chà đạp, đem cậu đặt ở dưới thân ăn sạch không còn một mảnh giáp…

có giỏi thì đừng chết